Hôm nay vào Quê Choa thấy một loạt ngẫu hứng Trần Tiến hay qua thế là mình gùi về đây để phục vụ bạn đọc. Một chút hiểu thêm về một nghệ sĩ tài ba. Nghệ sĩ Trần Tiến
Đăng bởi: Nguyễn Quang Lập | 17.09.2011
Ngẫu hứng Trần Tiến 6
Trần Tiến
Mường Then lại gọi là Mường Thanh. Đúng là bọn người Kinh dở hơi, chả biết gì, mới đọc chệch ra như thế, mới chui rúc trong đô thị, huênh hoang với cái văn minh đầy bệnh tật như thế.
Then là trời, nơi Người nhà Trời đáp xuống, bác Võ Nguyên đại thắng là vậy. Khẩu súng của Bác hợp với lòng Then, lòng trời.
Bọn người Kinh lại ngu thêm một lần nữa. Gái Thái bước ra từ hoa ban mà đến ở chơi với trần gian, đứa nào máu dê tưởng dễ chơi, làm một “choác” rồi “phắn”. Cả đời sẽ khốn nạn. Then phạt là cái chắc.
Vậy mà cái đất này cũng mường “thanh” thật. Khí của xứ nhà trời, có khác. Thể dục buổi sáng ở đây là nhất quả đất. Đi bộ nơi tiên cảnh, chẳng còn muốn về viết cho em nữa, Lập à.
Anh có ý mời những người bạn trên này về Hà nội,về Sài gòn chơi cho biết. Họ chỉ cười cười lịch thiệp. Cũng đúng thôi,đi cho biết,chứ dại gì ở nơi ngột ngạt, bẩn thỉu và lắm chuyện lừa đảo của người Kinh.
Lại nhớ kẻ chịu chơi Alecxi Zorba của Hi lạp. Nếu hắn có phúc được đến đây, thế nào cũng sưu tầm ship gái hoa ban, ăn gạo nhà trời, uống rượu chít, rượu ong đất và ngụp lặn dưới dòng suối trong veo Nậm Rốm.
Ừ mà thôi, ở đâu quen đó. Uống rượu với người bản xứ thật thà và hiếu khách lắm lúc cũng thấy mệt. Cứ uống một chung rượu là một cái bắt tay, bắt tay xong là nắm xôi mời. Rõ ràng thấy người chuốc rượu vừa ở toa lét ra, chưa rửa tay. Chung rượu thì bé xíu, một chục chung mới bằng một tách uống trà dưới xuôi. Uống và rót, và bắt tay cả buổi, đâu có nói được với nhau câu gì. Hì…
Nói vậy cho vui, nhưng anh cũng thèm một mẩu đất nơi này lắm. Đưa vợ con lên lánh nạn hồng thuỷ. Đất Điện Biên cao ngót 500 mét cơ mà, nước dâng đâu tới.
Hai năm nữa thôi, một vệt sao chổi lướt qua bầu trời. Các nhà thơ chưa kịp mơ thì ngôi sao dừng lại, làm một mặt trời thứ hai, màu xanh dương.
“Âm dương nằm ngang, ngũ hành nằm dọc
Em chưa biết đọc, em nằm nghiêng
Em vẫn nằm nghiêng đón mặt trời xanh
Em đợi anh….”
Then là trời, nơi Người nhà Trời đáp xuống, bác Võ Nguyên đại thắng là vậy. Khẩu súng của Bác hợp với lòng Then, lòng trời.
Bọn người Kinh lại ngu thêm một lần nữa. Gái Thái bước ra từ hoa ban mà đến ở chơi với trần gian, đứa nào máu dê tưởng dễ chơi, làm một “choác” rồi “phắn”. Cả đời sẽ khốn nạn. Then phạt là cái chắc.
Vậy mà cái đất này cũng mường “thanh” thật. Khí của xứ nhà trời, có khác. Thể dục buổi sáng ở đây là nhất quả đất. Đi bộ nơi tiên cảnh, chẳng còn muốn về viết cho em nữa, Lập à.
Anh có ý mời những người bạn trên này về Hà nội,về Sài gòn chơi cho biết. Họ chỉ cười cười lịch thiệp. Cũng đúng thôi,đi cho biết,chứ dại gì ở nơi ngột ngạt, bẩn thỉu và lắm chuyện lừa đảo của người Kinh.
Lại nhớ kẻ chịu chơi Alecxi Zorba của Hi lạp. Nếu hắn có phúc được đến đây, thế nào cũng sưu tầm ship gái hoa ban, ăn gạo nhà trời, uống rượu chít, rượu ong đất và ngụp lặn dưới dòng suối trong veo Nậm Rốm.
Ừ mà thôi, ở đâu quen đó. Uống rượu với người bản xứ thật thà và hiếu khách lắm lúc cũng thấy mệt. Cứ uống một chung rượu là một cái bắt tay, bắt tay xong là nắm xôi mời. Rõ ràng thấy người chuốc rượu vừa ở toa lét ra, chưa rửa tay. Chung rượu thì bé xíu, một chục chung mới bằng một tách uống trà dưới xuôi. Uống và rót, và bắt tay cả buổi, đâu có nói được với nhau câu gì. Hì…
Nói vậy cho vui, nhưng anh cũng thèm một mẩu đất nơi này lắm. Đưa vợ con lên lánh nạn hồng thuỷ. Đất Điện Biên cao ngót 500 mét cơ mà, nước dâng đâu tới.
Hai năm nữa thôi, một vệt sao chổi lướt qua bầu trời. Các nhà thơ chưa kịp mơ thì ngôi sao dừng lại, làm một mặt trời thứ hai, màu xanh dương.
“Âm dương nằm ngang, ngũ hành nằm dọc
Em chưa biết đọc, em nằm nghiêng
Em vẫn nằm nghiêng đón mặt trời xanh
Em đợi anh….”
( Bài hát Ra ngõ tụng kinh của anh)
Chưa kịp ngắm màu xanh dương huyền hoặc thì nước biển đã chạy ngược lên tận chân dãy Hi Mã Lạp Sơn. Đất nhà trời vẫn yên bình. Các nàng tiên lại chui từ hoa ban ra ,cười cười, phạt bọn chơi gái xong, dám quất ngựa truy phong.
Ca li pho nhia chìm trước, Nhật bản-Philipin chìm theo. Mình vẫn còn thời gian để phóng xe lên đây trốn con sóng hồng hoang.
Thôi đành, lại uống, lại rót, lại bắt tay. Thôi đành lại bắt tay, lại uống, lại rót.
Cái chung rượu thì bé xíu…
Chưa kịp ngắm màu xanh dương huyền hoặc thì nước biển đã chạy ngược lên tận chân dãy Hi Mã Lạp Sơn. Đất nhà trời vẫn yên bình. Các nàng tiên lại chui từ hoa ban ra ,cười cười, phạt bọn chơi gái xong, dám quất ngựa truy phong.
Ca li pho nhia chìm trước, Nhật bản-Philipin chìm theo. Mình vẫn còn thời gian để phóng xe lên đây trốn con sóng hồng hoang.
Thôi đành, lại uống, lại rót, lại bắt tay. Thôi đành lại bắt tay, lại uống, lại rót.
Cái chung rượu thì bé xíu…
GIẤC MƠ CHA-PI
Ở nơi ấy,
tôi đã thấy trên ngọn núi cao có hai người,
chỉ có hai người yêu nhau
họ đã sống không mùa đông,
không mùa nắng mưa,có một mùa,
chỉ có một mùa… yêu nhau
Ở nơi ấy đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi
một mái tranh nghèo,một nhà sàn yên vui
ở nơi ấy,họ đã sống cuộc sống thanh bình
ai nghèo cũng có cây đàn Chapi.
khi rung lên vài sợi giây, đàn đã đong đầy
hồn người Rarglây
ĐK : Ôi, Rag-lây, những rừng cây ngọn núi
mang tiếng đàn Cha-Pi
ai yêu rừng xanh, yêu tự do
thì lên núi nghe đàn Cha-Pi
tôi nghe Chapi, không còn cô đơn,
không buồn không vui
tôi nghe Chapi, chợt thấy nao lòng
về một giấc mơ, ôi Chapi …. Chapi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét