Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

Đất và người Rồng Hoa

              Đất và người Rồng Hoa

                 Ký của Công Thế
Tôi vừa có chuyến hành trình ngược nguồn lên biên giới xã Pha Long, nơi tít đầu “Vòm nhô sông Chảy” của mảnh đất “Gang thép Mưng Khảng”* Mương Khương. Nơi đây nhà văn, nhà báo, nhà giáo Liệt sĩ Bùi Nguyên Khiết năm xưa đã từng xông pha trên trận tuyến chống giặc ngoại xâm, ông ghì chặt khẩu tiểu nhả vào đầu thù đến viên đạn cuối cùng và anh dũng hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc. Chính mảnh đất thượng nguồn này thầy giáo Bùi Nguyên Khiết đã trèo đèo lội suối gieo chữ cho màu xanh vùng cao. Và cùng thời kỳ đó ông cũng đã gieo mầm những tác phẩm văn học xuất sắc góp phần cho diện mạo văn học Lào Cai thêm phong phú. Đáng nhớ hơn cả là tác phẩm bút ký “Nơi vòm nhô sông chảy” của ông vẫn còn lắng đọng mãi đến ngày nay.
Về Pha Long bây giờ đã khác xưa nhiều lắm. Cái cảnh đìu hiu đến hoang dại nơi vùng đất khát, mênh mông núi đá, cuộc sống của người dân hoàn toàn phụ thuộc vào “ Ơn giời mưa nắng phải thì…” như chìm vào xa xăm. Mọi đổi mới cứ diễn ra hàng ngày để rồi ngay chính người dân nơi đây cũng thấy ngỡ ngàng, phấn chấn.
 Con đường quốc lộ 4D về vùng cao biên giới Pha Long mới được Nhà nước đầu tư nâng cấp khá phẳng phiu êm ả. Thấp thoáng bên đường những thửa ruộng bậc thang lúa đang

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

có khi lãng quên !

có khi lãng quên !

             Công Thế:  Tạp bút
Hôm ấy mình đang ngồi ngáp vặt ở quán cóc ven đường, chờ thằng Lâm Béo có chút việc. Bỗng dưng điện thoại réo é o. Ai gọi nhỉ ? Thì ra một em cùng cơ quan! Giọng em ỏn ẻn như họa mi tập hót: Sớm mai anh về cơ quan nhé! Mình hỏi. Có việc gì đấy em, quan trọng không? Anh còn đang nghỉ điều dưỡng sức khỏe cơ mà!  Vẫn cái giọng thỏ thẻ càng hót hoa mi càng ngập ngừng ỏn ẻn. Phải đến đấy!...
quan trọng lắm nhưng mà là chuyện vui,  thế nhé!...Máy tắt. Tôi lẩm nhẩm, gớm hoa mi đã xấp  xóe u năm mươi rồi, ở vào cái tuổi vụt sáng vụt tắt, tiền “mất mãn” mà cứ ỏn à ỏn ẻn như non tơ không bằng. Hay là ở cái tuổi này như vậy? Thích cưa sừng làm nghé.  Thời gian vùn vụt thoi đưa, thời gian trôi đi làm nên sự hối tiếc, hối tiếc vội vã. Ở vào cái tuổi sức xuân xế chiều, hoàng hôn tỏa sáng vàng hực, mênh mang tím ngắt, để rồi tắt rụi vào màn đêm mông lung. Tính khí ấy chả cứ một ai. Cuộc đời thật là nghiệt ngã.  
 Vẫn biết em là một người tốt sống đúng mực biết  trên biết dưới, biết lẽ phải tôn trọng bạn bè, tôn trọng quá khứ. Chăm chút công việc, chẳng bon chen ảo vọng với ai. Người như vậy thời này quý lắm, hiếm lắm!
Tôi cứ vẩn vơ nghĩ mãi không ra. Ngày mai là cái ngày gì?  Lại điện thoại nữa đây, vẫn là em. A lô! thế anh đoán ra chưa? Cù lần quá, ngày sinh nhật của mình mà không nhớ, mai bọn em tổ chức sinh nhật anh đấy phải về nhá! Nàng còn dặn

Bài đăng phổ biến