Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Ngẫu hứng Trần Tiến

Ngẫu hứng Trần Tiến 7

6. Lập à
Em nghĩ thế nào về văn chương chữ nghĩa, thi ca hò vè..?!!! Chả để làm gì, em nhỉ.
Từng ấy năm, sống chết, đớn đau, rút xương, rút tuỷ vì nghề…..Chả để làm gì. Mẹ bảo : Xướng ca vô loài, con ơi.  Bây giờ, anh đã gần xấp xỉ cái tuổi lúc mẹ đi. Mới thấy mẹ anh nói đúng, mình chả được cái tích sự gì.
Ngoài vườn có một bông hoa, không biết ra đời lúc nào sớm nay. Đẹp quá. Lại được chùm nắng đâu đó, xuyên qua vòm lá, đến gửi nàng một nụ hôn của mặt trời .Nàng rực rỡ hẳn lên, cứ như có đạo diễn sắp đặt. Nàng đẹp quá. Xướng ca vô loài ơi !
Nhiều lúc chẳng có việc gì, cũng chẳng cảm xúc rần rật, tâm hồn, tâm hiếc mẹ gì hết. Cứ vào trang giấy trắng lạnh đến ghê người. Rồi soi mặt mình vào đó. Thế rồi, con chữ ở đâu rủ nhau chạy về như rươi làm tình dưới mùa trăng mọc. Thế rồi con triết, con đồ đứng đầy cả đấy, định lên mặt dạy đời, chửi đời.
Mình lại phải ngăn chúng lại. Đời mình chỉ được làm “xếp” duy nhất có lúc ấy thôi.Con chữ bay ra là cái mặt mình,đâu phải chuyện làm tình, chuyện dạy đời. Thế rồi,sau khi vệ sinh sạch sẽ chữ nghĩa, sắp xếp kỹ càng cấu tứ. Đọc lại, tự thấy mình hay, tự thấy nước mắt ở đâu bỗng trào ra như một kép cải lương tồi,tự thấy mình sướng.
Trời  ban cho thôi ! Sáng tạo là thế . Có gì ghê gớm lắm đâu. Mà cũng chẳng để làm gì. Vợ con vẫn đói thôi. Những thứ quà trời cho ai biết mà mua. Thiên cơ bất khả lộ. Như bông hoa chợt nở sáng nay ngoài vườn. Bông hoa đãi người, mà người lại tìm hoa siêu thị. Nàng đi rồi, nắng thì đã tắt…
Xướng ca không để bán, thì vô loài là đúng thôi. Mẹ ơi.
Chả nhẽ mẹ muốn con làm bác sỹ, nhiều đứa bẩn lắm, dã man lắm.
Chả nhẽ mẹ muốn con đi buôn, có được mấy kẻ giàu mà không lừa đảo, đẩy bạn hàng xuống vực. Con làm thày giáo ư, thì cũng như bố thôi, có nuôi được mẹ đâu.
Hay con đi làm chính trị.Hì…
Thôi, mẹ cứ để con làm xướng ca. Kiếm chẳng bao nhiêu, nhưng được cái, người ta trọng, nếu viết lách cho tử tế. Anh em mình còn được cái thú khác của nghiệp cầm ca bạc bẽo này, mà ít người biết Lập nhỉ.
Viết chẳng để làm gì, nhưng mà… sướng

Ngẫu hứng Trần Tiến 8

Trần Tiến
8. Anh về quê thằng Thanh Thảo, anh thích nó vì thơ nó quay mặt vào tường mà viết. Tất nhiên nó đi chơi chán mới về nhà, quay mặt vào bên trong cõi lòng mình. Dân bói toán gọi thế là hướng nội. Anh nghe câu này từ ông anh Dương Tường lãng mạn nhất quả đất. Anh Dương Tường nói với anh: em là nhạc sỹ hướng ngoại. Em cứ ra sân khấu là khán giả sướng. Thế là em lại ngẫu hứng bịa tiếp cho khán giả sướng thêm. Em là người của công chúng. Thằng Thụ thì khác ( Nhạc sỹ Dương Thụ, cũng là bạn của anh, cũng yêu mấy ông anh nhà văn Xuân Khánh, Châu Diên..) Nó hướng nội. Mãi vài năm sau anh mới hiểu lờ mờ.
Lại kể chuyện quê thằng Thanh Thảo. Anh nghe nói ở đây có ốc lồn. Nghe gai người, nhưng sướng. Cũng giống quê em gọi cháo hàu là cháo lồn ngâm, nghe tục bỏ mẹ. Nhưng mà thích nghe. Nghe rồi thích ăn. Ăn rồi thích ăn nữa.
Anh về ở Vũng Tàu toàn mời bạn ăn ốc” vú nàng”, cũng chẳng ngon gì mấy, người quê thấy giống cái gì thì gọi thế cho nhớ. Thằng em của Thanh Thảo dẫn anh đi, bảo các cô :- Ở đây có ốc…bướm không ? Các cô ngoài chợ quê không hiểu. Có bà đi chợ nhắc khéo. Các cô cười bảo:- Ốc lồn thì biểu ốc lồn, mắc chi mà bẻ queo vậy hả..
Nhớ lại một lần ngu.
Vì nể thằng em giám đốc truyền thông mà đi chấm ” Bước nhảy hoàn vũ”. Các em ấy nhảy thế nào thì mình nói thế. Nhảy điệu latin thì phải nhìn mông, vú có nảy lửa không. Ngày hôm sau các comments xô vào phản ứng, dân truyền thông vớ được tin sốt dẻo, đổ dầu thêm cho lửa cháy bùng thành sì căng đan để mơi khách và bán quảng cáo. Tự nhiên anh thấy mình lạc lõng giữa thế giới này, giữa những khán giả mình vẫn thân yêu hết lòng viết bài hát cho họ.
Nhưng rồi anh chợt hiểu ra điều mà lâu nay quen sống trong hào quang  quên mất: Anh đã già rồi. Những khán giả yêu anh cũng già theo, hoặc đã về trước, nơi cõi vĩnh hằng bình yên. Anh vẫn còn ngồi đây tí tởn với “bước nhảy hoàn vũ”… Sao không hoàn vũ đi, nhạc sỹ hết thời ơi.
Thế giới này  mình không quen. Con gái thì chỉ tự tin khi có băng vệ sinh Kotek. Đàn ông trở nên đích thực vì uống bia gì đó, đi xe gì đó. Trẻ con thì thông minh vì bú sữa gì đó. Ông Nguyễn Tuân bú sữa gì nhỉ. Ông Hoàng Cầm đi xe gì mà con gái chết mê  chết mệt. Chả biết.
Cái thế giới này mình không quen. Nhiều lúc thấy cô đơn, nhấc máy gọi cho người tình nghe một tiếng dạ rỗng không, buồn tênh. Gọi cho thằng em Đỗ Trung Quân – em nghe -Anh Tiến đây -Vâng, em biết rồi. Có việc gì không anh. Ừ. Mình có việc gì đâu nhỉ. Nhớ anh Sơn ngày ấy chắc cũng buồn lắm, mới sáng sớm đã gọi cho mình.- em đây, có gì không anh. Anh sẵng giọng -Còn việc chi nữa, lại ngồi uống, chừ còn việc chi nữa.
Thế giới của mình, anh Sơn cũng không quen.
Làm sao quen được với thế giới rỗi hơi, chát chít, com men com mít, gêm gêm ghit ghít. Uống nước ngọt mà thấy mình bay lên. Nói giọng a còng, và yêu cũng “còng”. Trai thì mất cu mà gái như có dái.
Thế giới ngày xưa chìm xuống nước vì vật chả ra vật, toàn khủng long.
Thế giới ngày nay chắc cũng sắp chìm vì người chả ra người, toàn thấy giống rô bốt bị lỗi.
Anh có bi quan quá không hả Lập?

Không thể không xót xa...Không thể lặng câm.

          Sau khi xem bài của Nhà báo Mai Thanh Hải trong tôi trào lên niềm xót xa. Không thể chấp nhận được. Các nhà chức trách do mải phát triển kinh tế quá nên đã quên  hay cố tình quên lãng quá khứ. Hãy nhớ một điều là làm cho tốt những gì cho dân cho nước trước hết ở ngay chỗ ta ở, tổ ta phường ta thành phố ta đã sau hãy nghĩ xa hơn nữa. Đừng có hô hào đâu đâu như vậy mất lòng tin lắm.
       Trước hết tôi cám ơn Mai Thanh Hải một người đã miệt mài kinh lý nói ra những điều nhân văn cho xã hội ngày càng tốt đẹp hơn. Có ai ngờ không. Nếu như khuất lấp giữa đại ngàn Trường Sơn, giữa hoang mạc hay hải đảo, người ta còn không thể lãng quên. Nhưng không, ngay trên Thành phố này trong cái nhộn nhịp phố phường có một nghĩa trang Liệt sĩ như vậy.  Đau lòng quá, có nơi nào như vậy không còn ở đâu nữa!
                 Quên quá khứ, quên cội nguồn, quên những người ngã xuống cho độc lập.. Ôi đau lòng. Tôi đã đọc nhiều lần càng ngẫm càng xót xa. Và đã dành thời gian đến tận đấy để thắp cho các anh lén nhang, ngàn lần xin lỗi. Cũng may cái bài báo của Hải đã đến tai mắt của nhà chức trách ấy là tôi đoán vậy vì hôm tôi đến cỏ vừa dọn xong lá đã quét thành đống đang được đốt khói còn nghi ngút. Các tấm bia liệt sĩ đã được tô lại chữ còn ướt tay. Vậy linh hồn liệt sĩ vẫn linh thiêng lắm. Biên ải ngàn năm hồn thiêng sông núi mà. Lại nhớ câu thơ của Hoàng Lộc " Đứa nào là phản động/ Thằng nào là việt gian/ Khôn thiêng anh chỉ mặt / Gọi tên nó ra đây"....
         Và đây bài báo của Mai Thanh Hải các bạn xem và ngẫm cho ý kiến.
                                                                                            C. T


CÁC ANH NẰM, HIU QUẠNH CẠNH ĐƯỜNG BIÊN

Mai Thanh Hải Blog - Chưa bao giờ, mình thấy 1 nghĩa trang hiu quạnh như vậy, như chiều qua (22/9/2011) vào Nghĩa trang Liệt sĩ (NTLS) Phường Duyên Hải, TP Lào Cai (tỉnh Lào Cai), nằm ngay trên sườn đồi, cạnh đường biên sông Hồng và phía sau NT, bên kia sông là thị trấn Hà Khẩu, Trung Quốc. 

Theo danh sách ghi trên bia đá trong NTLS Duyên Hải, cả NT có 93 ngôi mộ, trong đó có 46 mộ LS vô danh, hy sinh năm 1953; thêm 4 phần mộ khác vô danh hoàn toàn. Thế nhưng khi đọc bia trên các phần mộ, mình thấy phần lớn bia đều ghi "Liệt sĩ Bảo vệ Tổ quốc". Đồng nghiệp mình ở Lào Cai, lắc đầu và chỉ bảo cặn kẽ: "Đó là phần mộ các LS hy sinh trong chiến tranh biên giới, chống quân Trung Quốc xâm lược từ 1979 đến 1989".

Mình lẩn mẩn đếm, đọc danh sách và 43 phần chữ ghi trên bia mộ "có danh tính" còn lại,  để rồi rưng rưng khóe mắt: Chỉ có 7 LS đầy đủ họ tên, năm sinh, quê quán, đơn vị, ngày hy sinh... Những người còn lại, đều thiếu thông tin, đủ bề (1 LS có cấp bậc; 10 LS có đơn vị; 3 LS chỉ có tên mà không có họ; 18 LS có quê quán và 32 LS xác định được ngày hy sinh)...

Trong số những LS có danh tính, 2 LS hy sinh ngay trong ngày 17/2/1979 - khi quân Trung Quốc bất ngờ nổ súng tấn công, đánh chiếm thị xã Lào Cai, đó là: LS Đỗ Mạnh Cường, sinh năm 1958, quê quán Tự Cường, Tiên Lãng, TP. Hải Phòng, khi hy sinh là chiến sĩ thuộc C3, D7, E124 và mới tròn 21 tuổi; LS Nguyễn Xuân Hải, sinh năm 1960, quê quán Xuân Khê, Sông Thao, Vĩnh Phú (nay là Phú Thọ), ngã xuống khi 19 tuổi, với dòng chữ ghi đơn vị chỉ vẻn vẹn "Biên phòng Lào Cai".

Trước ngày 17/2/1979, cũng có 1 chiến sĩ của E192 ngã xuống và phần mộ đang nằm tại NTLS Duyên Hải, đó là LS Nguyễn Văn Khoái, sinh năm 1958, quê Phú Xuyên, Hà Tây (nay là Hà Nội), hy sinh ngày 9/1/1979.

Sau sự kiện tháng 2/1979, vẫn có những người nằm xuống, vì chủ quyền biên giới. Đó là LS Nông Trung, công tác tại Sở Văn hóa tỉnh Hoàng Liên Sơn (cũ), hy sinh ngày 27/6/1980; Hạ sĩ Lê Huy Cảnh, ở Cốc Lếu, TP. Lào Cai, trinh sát thuộc D8, E149, F356, Quân khu II, hy sinh 28/9/1984; LS Lương Thị Bé, sinh năm 1966 ở Kiến Xương, Thái Bình, Công nhân đường bộ Lào Cai, hy sinh 6/4/1986; LS Phạm Đình Quý, quê quán Nghi Lộc, Nghệ An hy sinh đúng ngày 30/4/1993 khi đang là Công nhân Cty Cầu Lào Cai...

Trẻ nhất và hy sinh gần đây nhất là chiến sĩ Biên phòng Đồn 257 - Bát Xát Hoàng Minh Vượng, sinh ngày 5/7/1984, quê ở Xuân Lũng, Lâm Thao, Phú Thọ, ngã xuống ngày 27/5/2004, tròn 21 tuổi.

Các anh các chị nằm trong khu vực vành đai biên giới, phía sau là sông Hồng ngầu đỏ cuộn chảy ngày đêm, phía trước là con đường trải nhựa, chạy từ Trung tâm TP Lào Cai, ra cửa khẩu Kim Thành mới mở với ầm ào máy móc, đang hối hả xây dựng nhà xưởng, Khu Công nghiệp - Thương mại, khách sạn nhiều sao... NTLS nơi các anh chị nằm, chẳng phải heo hút trong rừng, trên núi, ở những địa bàn vùng sâu - vùng xa, thế nhưng hiu quạnh và ngổn ngang đến không thể ngờ nổi và mình, đã phát khóc.

Không thể không khóc, khi NTLS được khóa cứng bằng ổ khóa hoen rỉ, gọi vào số điện thoại của người Quản trang, ghi trên tường rào, chỉ thấy "ò e í" và mình phải trèo tường, vào thăm các chị các anh...

Không thể không khóc, khi đường bê tông vào tượng đài, đến các hàng mộ chí, đều xanh rì rêu phủ - Hình như, rất lâu rồi, chẳng ai ghé vào thăm...

Không thể không khóc, khi lá khô rụng dày trên mộ, mặt đường và mọi nơi trong NT, từ lâu lắm rồi...

Không thể không khóc, khi chứng kiến cảnh hương tàn khói lạnh, những chân hương mốc thếch, trắng bợt màu dãi dầu mưa gió, cây dại mọc cao hơn mộ chí, dây leo quấn chặt bát hương - chân hương...

Không thể không khóc, khi trên bia mộ chí và bia đá danh, chỉ vẻn vẹn những thông tin ít ỏi về các anh (nhưng chắc chắn sẽ có đầy đủ trong hồ sơ chính sách - quân lực), với đủ loại kích thước mộ bia, nét chữ mà có thể người thân, gia đình các anh tự làm, tùy điều kiện... kinh tế khá giả hay eo hẹp. 

Không khóc sao được, khi so sánh với các NTLS khác, mộ bia đều tăm tắp, chung ngôi sao trên chóp, như thể đội ngũ chào cờ, quân phục sáng ngời. NTLS các anh chị nằm bây giờ, cũng thành đội hình, nhưng như thể hồi bao cấp thiếu thốn, bộ đội mình, mỗi người mặc 1 loại quân phục cũ kỹ khác nhau: Áo bay, áo chít, K82...

Lâu nay, người ta nói rất nhiều về công tác tu tạo, chăm sóc phần mộ, NT nơi an nghỉ của các Anh hùng LS. Không chỉ Nhà nước trích Ngân sách để đầu tư tu bổ NTLS, mà nhiều địa phương còn vận động các nguồn đóng góp trong nhân dân để làm bia, quét dọn các mộ LS... Đặc biệt, các địa phương đã quá quen với việc phát động các phong trào, hoạt động thiết thực (như: Tổ chức cho các em học sinh, Đoàn viên thanh niên tổ chức quét dọn vệ sinh khu NT, các bia, mộ liệt sĩ, dâng hương NTLS, thắp nến tri ân...), góp phần tạo cảnh quan sạch đẹp cho nơi yên nghỉ của các Anh hùng LS... Tại sao ở 1 Phường giàu mạnh của TP. Lào Cai mạnh giàu, người ta lại để NTLS hiu quạnh, ngổn ngang như vậy?..

Trong từng giai đoạn, người ta có thể phải giả bộ quên một số sự kiện, quãng thời gian, để giữ hòa khí, đảm bảo lợi ích quốc giá. Thế nhưng có 1 điều chắc chắn, người ta không thể chôn vùi được lịch sử - nhất là sự kiện, thời gian lịch sử đó phải đổi bằng máu của hàng vạn người đã ngã xuống, vì độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ.

Người Việt vốn trọng tình nghĩa, nhớ ơn nguồn cội và trong mỗi người, đều thấm đẫm đời sống tâm linh. Người ta có thể nhịn ăn, nhịn mặc để xây mồ mả cho người đã khuất, sao cho đàng hoàng, to đẹp, khói hương giỗ chạp mồng một, ngày rằm... cũng vì tâm niệm "trần sao, âm vậy".

Mình cứ tẩn mẩn: Liệu những Liệt sĩ, đã ngã xuống qua 3 cuộc chiến tranh, trong cả thời bình, đang nằm trong khuôn viên thực tại mà mình đã thấy, ghi lại trong NTLS Duyên Hải, Lào Cai ngày hôm qua, có được "nhớ ơn", "ghi công" như dòng chữ vàng trên Đài Liệt sĩ xanh rêu?..

Và mình lại ước: Chỉ còn vài ngày nữa (ngày 1/10/2011), Lào Cai sẽ tưng bừng cờ hoa, trống chiêng chào mừng Kỷ niệm 20 năm ngày tái lập tỉnh. Trong ngày chung vui với "nước bạn" đó, giá NTLS Duyên Hải được các cháu thiếu nhi quàng khăn đỏ, các Đoàn viên mặc áo xanh tình nguyện, các cán bộ công chức quần áo công sở là cháy ly... đến thắp hương, quét dọn, nhổ cỏ, chặt cây dại... thì các LS đang nằm dưới đất, cũng được an ủi lắm lắm: Ít nhất, họ không bị lãng quên (dù chỉ vài ngày), đỡ nằm quạnh hiu, ngay trên đường biên giới (mà họ đã phải đổ máu, quên mạng sống để giữ gìn) và được an ủi: Sự hy sinh của mình, của bao đồng đội xung quanh mình, trên dải đất biên cương là không vô ích...Nặng trong lòng, chỉ dám ước vậy thôi!..
-------------------------------------------------------------------------------------------------

Tấm bia ghi danh LS tại NTLS Duyên Hải

Phần mộ LS chỉ có duy nhất cái tên

Dây leo dại trên bát hương LS Nguyễn Văn Lương (Mậu Dịch, Lào Cai)

Khu mộ các LS vô danh hy sinh trong chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc

Phần mộ LS Nguyễn Xuân Hải, BĐBP Lào Cai, hy sinh 17/2/1979

Bát hương trên mộ LS Vô danh, hy sinh 1953 bị vỡ

LS Đỗ Mạnh Cường, hy sinh 17/2/1979

Chiến sĩ trinh sát Lê Huy Cảnh, hy sinh tháng 9/1984

Chiến sĩ Biên phòng Hoàng Minh Vượng, hy sinh năm 2004

Bia ghi danh bên trái

Binh nhất Lò Văn Phong, hy sinh 1993

Cây dại


Lá rụng

Rêu phong

Hiu quạnh

Địa chỉ của quản trang

Ổ khóa

Cỏ cũng mọc trên cả nóc nghĩa trang

(Nghìn lần, vạn lần xin các anh chị nằm trong NTLS Duyên Hải tha thứ. Cũng vì xung quanh NT, không có hàng quán, toàn là công trường xây dựng nhà máy, đô thị, khách sạn... nên tôi không tìm mua được hương thơm, đành phải thắp lên mộ các anh những điếu thuốc lá cuối cùng, trong ba lô rong ruổi, dọc con đường thiên lý).

45 nhận xét:


Nguyễn Phương nói...
Vâng, thật là đau xót. Nhũng đòan xe ầm ầm chở khóang sản thô xuất khẩu sang TQ. Tỉnh Lào Cai phát triển kinh tế đến mức người lãnh đạo cũ đã được lựa chọn để làm quan đại thần nắm huyết mạch kế họach đầu tư của đất nước. Các anh nằm đó, hiu quạnh, lạnh lẽo khói hương, bị khóa chặt bởi ổ khóa to tướng, han rỉ... Rất cám ơn tác giả
huythuanvu nói...
Rất cảm động. Cảm ơn tác giả.
Nặc danh nói...
Cảm ơn bài viết hay của anh Hải. Lịch sử mãi là lịch sử, sẽ đến lúc phải trả lại sự thật cho nó.
buncuoiwa nói...
Buồn và đau khi đọc bài này!
Nặc danh nói...
cho em xin phép copy về trang FB của mình anh nhé...Rưng rưng...
Nặc danh nói...
Người ta cố tình quên các Anh, nhưng nhân dân và dân tộc này mãi mãi nhớ các Anh. Ngừi ta đang lo việc lớn, tượng đài, nhà lưu niệm, hội hè...còn thời gian đâu để suy ngẫm đạo lý uống nước nhớ nguồn.
Nặc danh nói...
Anh hải ơi hiện chính quyền và nhân dân TP. Lào Cai đang bận quyên góp đóng tiền mua đèn lồng để treo nhân ngày thành lập tỉnh - hay là ngày quốc khánh của Láng Giềng bốn tốt nên không còn đủ kinh phí và thời gian để chăm sóc phần mộ của LS...
Nặc danh nói...
Dao long qua bac Hai oi!
Nặc danh nói...
Yên tâm đi Bác Hải, mai lãnh đạo sẽ xây 1 tượng đài thật to để vinh danh câc Anh Buồn
Giotnuoc-thienthan nói...
Cám ơn anh Hải. Em xin phép copy về anh nhé. Đọc xong mà rưng rưng...
Nặc danh nói...
Lại thêm một nỗi buồn. Để Tự phán xét . Cảm ơn MTH.
hk nói...
Bạn tôi đấy đồng đội tôi đấy. Các bạn có khi nào vào nghĩa trang TP.HCM,nghĩa trang mai dịch Hà Nội cho tôi một lời bình so sánh? Nhìn sao mà buồn đau quá !
Nặc danh nói...
Rất cám ơn bạn MTH . Mong những kẻ đang đốt 410 tỉ để vinh danh kia đọc được bài này
Nặc danh nói...
Không thể không khóc. Sao cứ phải cúi đầu chịu nhục thế này?!
Nặc danh nói...
Cản ơn MTH đã có bài viết và hình ảnh đầy thuyết phục.Tôi đã không thể nào cầm được nước mắt.Ngày 27/7/2011 được hơn 1 tháng, không nhẽ chính quyền địa phương không tổ chức thăm viêng nhân ngày 27/7 vừa qua sao? Thật buồn!
Đá Bạc nói...
Xin góp thêm bài hát "Cho một người nằm xuống": http://www.youtube.com/watch?v=cDlmJQzedRE&noredirect=1
Nặc danh nói...
xin tri ân những người lính đã ngã xuống bảo vệ tổ quốc.
Nặc danh nói...
sao Mai Thanh Hải không gửi những hình ảnh này lên chính quyền Lào cai nhỉ ??? Không có những AHLS đó, có cuộc sống của các vị lãnh đạo ngày hôm nay không???
Nặc danh nói...
Buồn...lắm lắm thay một đời vì đất nước Xác tan tành chẳng để lại một cái tên Thân chôn vùi dưới đất mẹ quê hương Sao người đời chẳng bao giờ nhớ tới Thu 79 còn đẫm màu máu đỏ Các anh nằm vẫn chưa thể buông tay Hỡi những người đang được sống đủ đầy Hãy suy nghĩ suy nghĩ về những gì trước mắt Để tiền nhân, cố nhân hay hậu nhân Đỡ bối rối khi xác về với mẹ!
ảo vọng nói...
Tôi có niềm tin vào tâm linh , do đó tôi tin rằng các hương hồn linh thiêng của những người đã bỏ mình vì tổ quốc ở Lào Cai sẽ khóc và cảm tạ "phát hiện" đau lòng của anh Hải, cũng như chúng tôi đang khóc và cảm tạ anh vậy ! Ý nghĩa hy sinh của các anh muôn đời không ai quên được, nhưng thành quả từ đó mà ra bây giờ ai hưởng không phải dễ trả lời...
Một người con của thành phố Lao cai nói...
Gửi Anh Mai Thanh Hải! Tôi một người đang sống tại Hà nội, nhưng trải qua thời thơ ấu ở Lao cai. Ngày 17/7/2011 sau khi đi biểu tình trước đại sứ quán Tàu tại Hà nội (suýt bị họ tống lên xe bus về Mỹ đình), tôi lên Lao cai thăm bạn bè, người thân. Ngày 20/07/2011 tôi đến viếng nghĩa trang liệt sỹ này nghĩa là trước 27/07 một tuần. Cảnh tượng còn tiêu điều hơn, cỏ mọc lút lối đi, lá rụng không ai quét, khiến tôi nghĩ có thể từ lâu lắm rồi có lẽ tử 27/07/2010 các ngôi mộ ở đây không được chăm sóc chung (từ chính quyền, từ các tổ chức, từ người trông nom). Nghĩ mà xót xa cho các cô chú tôi, các bác tôi, các anh chị tôi, các bạn tôi, các em tôi, các cháu tôi phải nằm tại đây. Nhưng còn một tin đáng căm giận hơn, năm trước chính quyền địa phương còn định cho di chuyển nghĩa trang này đi chỗ khác cho bọn Tàu đầu tư ở chỗ hiểm yếu này của đất nước. May mà người dân tố cáo lên cấp trên của tỉnh nên phải dẹp cái dự án đó đi.
Phú Hòa nói...
Hải ơi, vẫn còn phúc là LĐ Lào Cai quên không bắt người quản lý nghĩa trang liệt sĩ treo đèn lồng Khựa vào dịp này.


    

Bài đăng phổ biến