TỔ QUỐC
Sáng nay tại Hà Nội, trước cửa Nhà hát lớn, nơi đã từng diễn ra rất nhiều sự kiện lịch sử trọng đại của đất nước, cũng diễn ra một sự kiện khiến nhiều người rơi nước mắt: rất đông nhân dân, trong đó có nhiều trí thức lớn của đất nước, đã tập hợp, chào quốc kỳ, hát quốc ca biểu thị lòng yêu nước. Cả rừng cờ đỏ được giăng lên. Là con dân Việt Nam ai chả ấm lòng. Mình tin các vị lãnh đạo nhà nước và chính phủ cũng sẽ vô cùng ấm lòng, vô cùng tự hào khi đất nước vẫn còn nhũng người yêu nước xả thân như thế. Non sông này, đất nước này mãi mãi biết ơn những người yêu nước.
Mình chả biết làm gì, post lên một bài cũ về cờ Tổ quốc viết từ hồi... 2/9 năm ngoái.
--------------
CỜ TỔ QUỐC
Những lá cờ trên Avatar, nhỏ thôi, nhưng cứ neo vào ta cái cảm giác thiêng liêng của công dân trước Tổ Quốc, của số phận cá nhân giữa cộng đồng, của từng cá thể đối với xã hội. Mới hay, lòng tự tôn dân tộc được đặt đúng chỗ sẽ là một sức mạnh vô biên, sẽ kết nối mọi người với nhau...
Ngày quốc khánh và các ngày lễ treo cờ thì là lẽ đương nhiên rồi. Những ngày này từ phố xá đến nông thôn đều đỏ rực cờ hoa, lòng người lòng trời đều phơi phới. Đi trong không khí ấy, thấy lòng tự hào dân tộc, tình yêu Tổ Quốc dâng trào. Cũng như thế, tôi rất yêu và kính phục những Fan thể thao trên các khán đài. Người thì cầm một lá cờ nhỏ trên tay, người thì vẽ lên mặt, lên trán, người thì quấn cờ quanh người, và, đáng nể nhất là những người cầm những lá cờ rất lớn, liên tục phất. Mỏi tay lắm, tôi biết, nhưng lòng tự hào dân tộc, tình yêu Tổ quốc đã chiến thắng. Họ phất cờ, và chạy. Lá cờ cứ rừng rực giữa biển người làm ta cứ nao nao trong dạ. Rồi mỗi khi Quốc ca cất lên, muôn người như một đứng lên tay đặt vào tim, cùng cất tiếng vang rền: “Đoàn quân Việt Nam đi...”. Hạnh phúc, lâng lâng, cay cay khoé mắt, thấy những điều nhỏ nhặt mất đi, còn lại những lớn lao của lý tưởng, của cuộc đời...
Thời đại @, người ta nói nhiều đến tuổi teen, đến đầu nhuộm, khoen tai, đến những buổi chat thâu đêm... Tôi cũng đã từng có những thành kiến như thế, cho đến sáng 2/9 vừa rồi, vào mạng và tôi rưng rưng trước một màu đỏ rực của quốc kỳ trên các Avatar của các blog, các forum. Từ nhiều hôm trước, các bạn trẻ đã hẹn nhau thay Avatar bằng cờ Tổ Quốc để thể hiện lòng yêu nước của mình. Và họ đã thực hiện như một nghĩa vụ thiêng liêng đối với Tổ quốc, với một sự hứng khởi tự nguyện và đắm say đầy trách nhiệm của những công dân trẻ. Tôi, tất nhiên là không còn trẻ, và cũng tất nhiên là chưa biết làm thế nào để thay Avatar thì đã nhận được ngay một lời khích lệ kèm trách cứ của một bạn trẻ với cái nick rất ngộ và rất teen “nguoicodonyeuem”: “Treo cờ lên đi bạn, bạn không yêu Tổ Quốc Việt Nam à?”, tự nhiên thấy mình trẻ trung lên hẳn, yêu đời hơn hẳn.
Buổi chiều, chạy xe ra phố, qua khách sạn Hoàng Anh. Trời ạ, một rừng cờ. Mười mấy tầng, mỗi tầng mấy chục phòng. Mỗi phòng là một lá cờ, căng ngang cửa sổ, san sát, đỏ rực, đam mê, đắm say... Lần đầu tiên tôi thấy kiểu treo cờ như thế, mà lại ở một khách sạn tư nhân. Rất nhiều người đi qua đấy đã phải ngước lên nhìn, và tôi thấy, đều có một nụ cười trên môi họ.
Càng ngày tình yêu Tổ quốc, lòng tự hào dân tộc càng trở thành một nỗi niềm thường trực trong lòng mỗi người dân đất Việt chúng ta. Kể ra nếu có một chủ trương chung là sáng thứ hai hàng tuần, tất cả các công sở chứ không chỉ trường học và các doanh trại như bây giờ, đều đồng loạt chào cờ Tổ Quốc thì tin rằng sẽ được sự đồng tình của dư luận.
Những lá cờ trên Avatar, nhỏ thôi, nhưng cứ neo vào ta cái cảm giác thiêng liêng của công dân trước Tổ Quốc, của số phận cá nhân giữa cộng đồng, của từng cá thể đối với xã hội. Mới hay, lòng tự tôn dân tộc được đặt đúng chỗ sẽ là một sức mạnh vô biên, sẽ kết nối mọi người với nhau...
Lại thấy lạc lõng làm sao những cá nhân mồm hô yêu Tổ quốc nhưng lại gặm nhấm, đục khoét Tổ Quốc, tàn phá Tổ quốc bằng lòng tham và cả sự ngu dốt...
Mình chả biết làm gì, post lên một bài cũ về cờ Tổ quốc viết từ hồi... 2/9 năm ngoái.
--------------
CỜ TỔ QUỐC
Những lá cờ trên Avatar, nhỏ thôi, nhưng cứ neo vào ta cái cảm giác thiêng liêng của công dân trước Tổ Quốc, của số phận cá nhân giữa cộng đồng, của từng cá thể đối với xã hội. Mới hay, lòng tự tôn dân tộc được đặt đúng chỗ sẽ là một sức mạnh vô biên, sẽ kết nối mọi người với nhau...
Ngày quốc khánh và các ngày lễ treo cờ thì là lẽ đương nhiên rồi. Những ngày này từ phố xá đến nông thôn đều đỏ rực cờ hoa, lòng người lòng trời đều phơi phới. Đi trong không khí ấy, thấy lòng tự hào dân tộc, tình yêu Tổ Quốc dâng trào. Cũng như thế, tôi rất yêu và kính phục những Fan thể thao trên các khán đài. Người thì cầm một lá cờ nhỏ trên tay, người thì vẽ lên mặt, lên trán, người thì quấn cờ quanh người, và, đáng nể nhất là những người cầm những lá cờ rất lớn, liên tục phất. Mỏi tay lắm, tôi biết, nhưng lòng tự hào dân tộc, tình yêu Tổ quốc đã chiến thắng. Họ phất cờ, và chạy. Lá cờ cứ rừng rực giữa biển người làm ta cứ nao nao trong dạ. Rồi mỗi khi Quốc ca cất lên, muôn người như một đứng lên tay đặt vào tim, cùng cất tiếng vang rền: “Đoàn quân Việt Nam đi...”. Hạnh phúc, lâng lâng, cay cay khoé mắt, thấy những điều nhỏ nhặt mất đi, còn lại những lớn lao của lý tưởng, của cuộc đời...
Thời đại @, người ta nói nhiều đến tuổi teen, đến đầu nhuộm, khoen tai, đến những buổi chat thâu đêm... Tôi cũng đã từng có những thành kiến như thế, cho đến sáng 2/9 vừa rồi, vào mạng và tôi rưng rưng trước một màu đỏ rực của quốc kỳ trên các Avatar của các blog, các forum. Từ nhiều hôm trước, các bạn trẻ đã hẹn nhau thay Avatar bằng cờ Tổ Quốc để thể hiện lòng yêu nước của mình. Và họ đã thực hiện như một nghĩa vụ thiêng liêng đối với Tổ quốc, với một sự hứng khởi tự nguyện và đắm say đầy trách nhiệm của những công dân trẻ. Tôi, tất nhiên là không còn trẻ, và cũng tất nhiên là chưa biết làm thế nào để thay Avatar thì đã nhận được ngay một lời khích lệ kèm trách cứ của một bạn trẻ với cái nick rất ngộ và rất teen “nguoicodonyeuem”: “Treo cờ lên đi bạn, bạn không yêu Tổ Quốc Việt Nam à?”, tự nhiên thấy mình trẻ trung lên hẳn, yêu đời hơn hẳn.
Buổi chiều, chạy xe ra phố, qua khách sạn Hoàng Anh. Trời ạ, một rừng cờ. Mười mấy tầng, mỗi tầng mấy chục phòng. Mỗi phòng là một lá cờ, căng ngang cửa sổ, san sát, đỏ rực, đam mê, đắm say... Lần đầu tiên tôi thấy kiểu treo cờ như thế, mà lại ở một khách sạn tư nhân. Rất nhiều người đi qua đấy đã phải ngước lên nhìn, và tôi thấy, đều có một nụ cười trên môi họ.
Càng ngày tình yêu Tổ quốc, lòng tự hào dân tộc càng trở thành một nỗi niềm thường trực trong lòng mỗi người dân đất Việt chúng ta. Kể ra nếu có một chủ trương chung là sáng thứ hai hàng tuần, tất cả các công sở chứ không chỉ trường học và các doanh trại như bây giờ, đều đồng loạt chào cờ Tổ Quốc thì tin rằng sẽ được sự đồng tình của dư luận.
Những lá cờ trên Avatar, nhỏ thôi, nhưng cứ neo vào ta cái cảm giác thiêng liêng của công dân trước Tổ Quốc, của số phận cá nhân giữa cộng đồng, của từng cá thể đối với xã hội. Mới hay, lòng tự tôn dân tộc được đặt đúng chỗ sẽ là một sức mạnh vô biên, sẽ kết nối mọi người với nhau...
Lại thấy lạc lõng làm sao những cá nhân mồm hô yêu Tổ quốc nhưng lại gặm nhấm, đục khoét Tổ Quốc, tàn phá Tổ quốc bằng lòng tham và cả sự ngu dốt...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét