Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Chỉ có súc vật mới quay lưng với nỗi đau đồng loại..

         
Những đứa trẻ con Vươn- Quý giúp mẹ đi tìm kiếm những thứ đồ đạc có thể dùng được trên đống đổ nát

        Hôm nay mồng sáu tết cái không khí xuân đang hực hực khắp nơi nơi. Ai ai cũng hoan hỷ và hy vọng đón một năm mới con Rồng đều cầu mong một năm đầy may mắn bình yên.  Mình chả muốn nói cái chuyện buồn đầu năm nó mất xuân đi, nhưng không đựng được. Nơi ấy Cống Rộc Tiên Lãng - Hải Phòng vợ con anh Đoàn Văn Vươn sáng mồng 1 tết ra khu đầm cá dựng căn lều ở tạm.... Thật đau lòng thật xót xa cho gia đình anh bời những hành vi vô lương tâm của con người. Mình chẳng biết làm gì được chỉ biết sẻ chia với nỗi đau gia đình anh và mong chị Thương hãy cố lên nhé công lý sẽ thuộc về lẽ phải. Các bạn xem bài viết và hình ảnh sau của Nhà văn Nguyễn Quang Vinh nhé....



              Sáng sớm ngày 1 tết, chị Thương vợ anh Đoàn Văn Vươn gọi cho mình, nghĩ là chị ấy chúc tết, ai ngờ chị ấy nói, mấy mẹ con em đi làm cái lều để ở đây anh ạ. Mình nghẹn lại.
Hỏi trên đất Việt này, còn gia đình nào mà đúng sáng mồng tết lại dắt díu nhau, dầm người trong mưa lạnh để dựng lên căn lều bạt để ở không?
Hỏi chị, sao lại chọn ngày này hả chị? Chị Thương nói, vì đến tối qua chúng nó rút hết quân rồi, cũng chẳng còn gì trong đầm hồ nữa, vét hết, châm điện cướp hết cá rồi, lại nghe báo chí, cấp trên phê phán xã nặng nề việc cho bọn xã hội đen cướp phá đầm hồ, rồi tết nữa, chúng nó rút hết rồi. Mấy mẹ con ra dựng lều ở. Tết nhất, ở đợ cực lắm, còn thắp hương ông bà tổ tiên, thắp hương cho bố anh Vươn, thắp hương cho con gái chúng em…
Chị nói, nhờ các bác khắp nơi gửi tiền giúp qua Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, chúng em có tiền sắm tết, mua áo quần mới cho các cháu. Nhưng mua bạt che lều chưa ai bán. Bà con trong thôn cho cái bạt cũ. Chúng em đi đây.
Mình gọi cho phóng viên ảnh ở Hà Nội, em xuống Tiên Lãng, tới chỗ chị Thương dựng lều nhé. Vâng ạ. Thôi bỏ tết đi em nhé. Vâng ạ. Cố gắng em nhé. Vâng ạ. Thương cậu phóng viên nhưng không biết làm gì, cần cho bà con biết, cần thêm tài liệu cho đoàn kiểm tra nên phải lên đường thôi…
Mình không muốn viết thêm nữa, chỉ cần nhìn những tấm ảnh này là đủ biết gia cảnh của vợ anh Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý như thế nào.
Chị Thương nói tấm bạt cũ này là nhờ bà con trong thôn cho để dựng lều
Nhà bị cưỡng chế “nhầm”, trong căn bếp giờ còn thế này đây
20 năm đổ mồ hôi sôi nước mắt, hai anh em Vươn- Quý làm được căn nhà hai tầng thì bị đập phá, nay dựng căn lều bạt mọc lên chơ vơ trong mưa lạnh của ngày mồng 1 tết
Hai đứa con dâu òa khóc khi tìm được di ảnh của bố anh Vươn, nhưng chỉ còn khung, còn di ảnh cũng bị kẻ khốn nạn nào đó đốt đi rồi
Những đứa trẻ con Vươn- Quý giúp mẹ đi tìm kiếm những thứ đồ đạc có thể dùng được trên đống đổ nát
Vợ anh Vươn, anh Quý và các cháu ở chung với nhau trong căn lều vừa dựng
Và đây là bàn thờ ông bà tổ tiên gia đình anh Vươn- anh Quý
Bên cạnh căn lều là cống lấy nước, mấy mảnh ván tốt để chắn cống cũng bị cướp rồi
Cháu Đoàn Văn Hiếu 8 tuổi (mặc áo thu đông kẻ vàng đen), con anh Vươn bảo nhờ chú nói với bố cháu là: “Bố ơi! Bố nhanh về đi, con nhớ bố lắm! Bố nhanh về con được gặp bố xem họ bảo mái tóc bố bị người ta cắt thành đầu trụi”
Lũ trẻ kể, người lớn gặp chúng đã hỏi: Mày là con cháu thằng Hiền ( tức Lê Văn Hiền, chủ tịch huyện) hay con cháu họ Đoàn? ( tức Đoàn Văn Vươn)
Tôi muốn những cán bộ, đảng viên, lãnh đạo thành phố Hải Phòng, huyện Tiên Lãng, xã Vinh Quang đọc cho kỹ câu này: CHỈ CÓ SÚC VẬT MỚI QUAY LƯNG VỚI NỖI ĐAU ĐỒNG LOẠI…
Đó là lời của Các Mác (Karl Marx) – Ông tổ của Chủ nghĩa cộng sản khoa học.

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến