Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Thông báo chuẩn bị làm bố chồng


Thông báo chuẩn bị làm bố chồng.

Xin trân trọng tuyên bố với bạn bè gần xa là mình chuẩn bị làm bố chồng. Và hân hạnh được đón tiếp. Vậy là tháng sau mình lên chức bố chồng. Ko biết cái chức này có khó không đây? 30 năm làm bố đẻ cũng thấy ngấm cuộc đời . Chắc chắn làm bố chồng sẽ khó hơn nhiều là phải ngay cẩn hơn, đi đững cũng đĩnh đạc hơn , mình sẽ cố.

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Xào xạc mùa xây rơm

.NGUYỄN MINH ĐỨC

 
“…Lúa gặt rồi - còn lại rơm thơm
Trâu đủng đỉnh nhai cả mùa đông lạnh…”
                (Lê Huy Mậu)

Quê tôi, ai đã từng qua!? Đó là một vùng nông thôn chiêm trũng miền Trung.

Trang bản thảo chép thuê

Nhà văn CHU LAI 


Trang bản thảo chép thuê được viết ra khi tôi cùng Nguyễn Hoa, Thái Vượng đi thực tế ở biên giới Tây Nam. Vừa ra khỏi cuộc chiến tranh, cảm xúc căng tràn, sức lực dồi dào lại mới bước vào con đường cầm bút chuyên nghiệp nên hung hăng lắm. Lại còn thách nhau viết được cái này cái nọ nữa cứ làm như là chuyện văn chương có thể đem ra thi đấu được. Đó là khi đi nằm với bộ đội đường biên về, vừa viết xong cái “Gió nơi ấy màu xanh” đọc thử thấy véo von ra trò, buột mồm nói, vẫn còn vốn sống, tớ có thể chơi nhanh được cái nữa. Thái Vượng bảo, nói khoác, giỏi, ông thử viết xem, chỉ được viết một đêm thôi, làm được sáng mai tôi chịu một chầu cà phê, hủ tíu. Xong. Thế là trong một gian phòng của Tổng cục Chính trị tiền phương trên đường Lê Văn Duyệt, bên cạnh phòng của Vũ Cao, Tổng biên tập VNQĐ, tôi chui vào một xó ngoáy từ 9 giờ đến 4 giờ sáng hôm sau xong liền cái Trang bản thảo chép thuê. Viết tay, không có máy chữ, câu cú tuôn ra ào ào, ý tứ nảy tanh tách đến kinh. Bây giờ nghĩ lại mà thấy hoảng. Viết như nhập đồng, viết như lên cơn, viết như bốc cháy. Đưa cho hai bạn văn đọc, chả biết có hay không nhưng họ đều lác mắt về tốc độ viết. Cái tốc độ mà tôi sẽ không bao giờ có thể lặp lại được nữa.
Nhà văn Chu Lai

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Bức tranh vẽ dở



.VŨ MINH NGUYỆT

Tôi bắt gặp em đứng bên đường mòn, như vừa bước từ gốc cây gạo cổ thụ ra.
Quân phục màu xanh ga ba đin mới còn thơm mùi hồ. Em lên tiếng trước, chào rất khẽ, nghe rõ cả âm sâu trong lồng ngực, cả nhịp thở của em. Tôi mừng quá, hỏi thăm đường tắt về kho đạn - nơi tôi

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

GIỌT NƯỚC MẮT NGƯỜI LÍNH

Truyện ngắn NGUYỄN ĐĂNG AN

Hình minh họa - Internet
Hình minh họa – Internet
Ông  Tân chọn vợ cho cậu ấm Thư là cô Đào ở làng bên. Lý do đơn giản vì cô Đào hông eo, ngực nở, má phây phây dư thừa khả năng sinh cho ông thằng đích tôn nối dõi. Dòng họ Hứa nhà ông đã năm đời độc đinh. Đến ông, đời thứ sáu, ông quyết thay đổi. Còn một lý do nữa chỉ ông Tân biết đó là cô Đào có làn da, mái tóc và đôi môi hao hao giống Hà, vợ ông, người mà ông yêu quí vô cùng.
Năm đó, cậu ấm Thư sắp tốt nghiệp phổ thông trung học. Một hôm, cậu vào gặp bố nói: 

Chuyện của ngày xưa

Nv Vũ Minh Nguyệt
Nv Vũ Minh Nguyệt
Nỗi khổ chẳng người nào giống người nào. Ông cũng có sung sướng gì đâu. Chẳng lẽ bao nhiêu năm gặp nhau lại toàn kể khổ. Bên ngoài nhìn vào ai cũng bảo ông sung sướng. Giải phóng hai năm sau ông trở về quê, dắt theo cô vợ Nam bộ thứ thiệt. Bà là đảng viên, là vợ bộ đội, bà khéo thu xếp công việc để theo học được hai bằng đại học tại chức. Và trở thành giám đốc giỏi. Ngày ông về hưu non, cả nhà tưng bừng mấy ngày như có hội. Một buổi tối, vợ ông thở dài rồi buông lửng một câu: "Thôi cũng được".
Truyện ngắn của Vũ Minh Nguyệt

Anh Ba...Anh Ba xu. Bên cạnh ông bảo vệ, người bạn chiến trường của ông đã ngủ. Tiếng gọi thì thầm ngay bên cạnh mà nghe xa xa như từ một thoảng mơ hồ nào đến. Ngoài kia sương vẫn rơi lộp bộp. Trong im lặng gần về sáng ông đã nghe thấy như có cái cựa quậy khẽ khàng của những tán xà cừ ngoài ô cửa sổ
Đêm Nô en.

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Giở chứng

(Truyện ngắn của Văn Giá)         

"Mấy người làm kháo nhau chắc hôm nay lão lại có chuyện tức mình nên giở chứng. Cứ hôm nào thấy cái mặt hằm hằm từ xe bước xuống là lão lại giở chứng. Giở chứng lắm thì chết non chứ làm gì. Nhưng hôm nay chả phải lão giở chứng đâu, rửng mỡ thì có!"

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Văn học Nghệ thuật và hóa đơn đỏ

VĂN HỌC NGHỆ THUẬT VÀ HÓA ĐƠN ĐỎ




Nhà thơ LÊ HUY MẬU 

        Cái gọi là “đăng cai” vậy là xong. Xong như thế nào cũng là xong. Đá quả bóng xuống địa phương cho thầy trò thằng tỉnh lẻ chuyền qua chuyền lại, chí chóe cãi nhau, còn mình ngồi ngắm chơi, rồi đưa ra lời nhận xét thằng này chơi hay, thằng kia chơi dở, đấy là suy nghĩ của mình về cái gọi là “đăng cai” vừa kết thúc. Mà thôi, không thèm để ý chuyện tiểu nhân, lặt vặt,

Bài đăng phổ biến