Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

        
    Giấc mơ trên vòm xanh


            

                                            

                                                                 Tản văn của Công Thế
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi hay mơ, có những giấc mơ lãng mạn bay bổng dắt díu tâm hồn tôi về miền ký ức với bao điều thơ dại, có những giấc mơ làm tôi khiếp sợ khi tỉnh rồi không dám ngủ tiếp. Có những giấc mơ như mắc nợ với đời không đầu không cuối. Có giấc mơ hào sảng với một niềm tin cháy bỏng. Và như giấc mơ hồi hôm. Giấc mơ bay trên vòng xanh quê hương….
Ngoài trời lất phất mưa xuân, tiếng lách tách của giọt nước mái hiên như nhịp thở của thời gian, buồn buồn gõ vào đêm yên tĩnh, dường như sự tĩnh lặng của trời đất trong khoảnh khắc giao mùa có điều gì linh diệu kỳ lạ. Hãy nhắm mắt lại tĩnh tâm lắng nghe chiêm nghiệm, đúng rồi tiếng tí tách của mầm non đang cựa trên cành, tiếng của sự sinh sôi vạn vật đang chuyển mình theo vòng quay luân chuyển của tạo hoá.
Cây sấu đầu ngõ mùa nay đang kỳ thay lá, chỉ một làn hơi thở rất nhẹ của trời đất cũng đủ làm những chiếc lá vàng bay bay lìa xa cành bâng khuâng tiếc nuối. Tiếng lá rơi rất nhẹ trong thinh không hình như nó không muốn gây nên sự ồn ã làm mất đi sự tinh khiết của đêm tĩnh lặng. Để sáng ra ta đã thấy thảm lá vàng phủ quanh gốc. Lá vàng xào xạc làm nao lòng mỗi bước chân qua. Tôi nhiều khi hay nghĩ vẩn vơ, sao lá sấu lại trút vào cuối xuân đầu hạ? Sấu thay lá rất ý nhị, kín đáo, bẽn lẽn, thẹn thùng như thiếu nữ mới về làm dâu. Sự kín đáo đó khác hẳn với cách sỗ sàng trút bỏ hết “ xiêm y” như vài loài cây khác. Từng chiếc, từng chiếc lá cứ âm thầm lặng lẽ lìa cành, thay vào đó lại bật lên mầm xanh tươi mới. Sự chuyển giao, kín đáo, khiêm nhường, bạn tôi còn ví von hình tượng “ như sơn nữ tắm suối chỗ đông người” kín đáo, nhẹ nhàng, nước đến đâu, váy áo vén cao đến đó.
 Trong vòng khoảng năm đến bảy ngày lá già rụng hết vừa lúc cả vòm xanh nõn, chùm khắp tán, tầng. Và cũng là lúc những chùm hoa ly ti đã nhú đầu cành báo hiệu một mùa quả chua nấu dấm…
 Mỗi cây mỗi vẻ có loài trút lá hết vào mùa đông chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu buồn tẻ, có loài thay lá vào mùa thu khi heo may thoảng buồn.... Nhưng chung quy lại mọi sinh vật khi đông qua xuân đến hạ về tiết trời ấm áp bao trùm sự sinh sôi cùng nhau tung tẩy, đâm chồi nẩy lộc, hớn hở đón chào nắng mới. Sự khác biệt của từng cây, từng loài có những vòng sinh học khác nhau, đời cây cũng như đời người trong thế giới muôn hình muôn vẻ…
Trong miên man suy nghĩ, trong chập chờn mộng mơ tôi như thoát xác, như bay trên vòm trời cao mênh mông trong xanh, trên các vòm  xanh nõn nà hoa lá. Trong sự lãng du, hư hư, thực thực. Bay ở trên cao, tầm  nhìn như được rộng hơn, xa hơn bao quát hơn. Nói theo cách nhìn minh  triết, có tầm vĩ mô hơn. Không như ta nhìn ở mặt đất với tầm nhìn vi mô, có khi còn cho là tầm nhìn thiển cận.
Giấc mơ tôi đang bay trên chồi non e thẹn của hàng cây bàng xếp hàng ngay ngắn trên phố, bay trên màu xanh rì của hàng hoa sữa, với những chùm quả đang tách nở những hạt nhỏ có đôi cánh bông bông mầu nâu như đôi cánh thiên thần tí xíu, những hạt nhỏ mong manh đó lại có sức sống kỳ diệu, nương nhờ làn gió nâng đỡ, tung tẩy gieo sự sinh tồn lan xa.
Tôi bay trên lộc non tím hồng phơn phớt của lộc vừng, của bằng lăng. Tôi mê mải với màu tím hồng của lá non cây bằng lăng. Những mầm non nhỏ xíu non nớt run rẩy trong nắng mới, những mầm non lấn lướt trong sự ngơ ngác của những chùm quả khô mùa cũ còn đeo trên cành. Lộc non của bằng lăng nhìn như lá non của hoa mai, gợi cho tôi nhớ đến một mùa đông phương nam chan hoà nắng ấm…
Giấc mơ tôi bay xa hơn, cao hơn trên vòm xanh của đất nước. Màu xanh lan xa bất tận của sự sinh sôi no ấm phồn vinh. Màu xanh bát ngát của lúa đang thì con gái hứa hẹn mùa vàng bội thu. Cái màu xanh ấy lung linh đã cưu mang dân tộc ta qua hàng ngàn năm dựng nước, giữ nước. Màu xanh mang danh vinh cho Quốc Thể của nền văn minh lúa nước và đưa nước ta đứng hàng nhất nhì về xuất khẩu lương thực trên thế giới, mỗi năm màu xanh ấy đem về hàng tỷ ĐÔLA Mỹ kim. Cây lúa gắn bó với dân tộc ta ngàn đời nay. Thử hỏi đất nước này mấy người khi sinh ra không từ nông thôn, ai cũng có một miền quê yên ả.
Ta sinh ra từ luống cầy của cha, từ mặt ruộng thánh thót mồ hôi mặn mòi của mẹ, từ mùi tanh của bùn đất, mùi thơm nồng rơm rạ ngày mùa. Màu xanh yêu thương làng quê che chở, nuôi dưỡng thành người, cho ta đôi cánh bay nhảy bôn ba muôn phương. Nhưng dù có đi đâu làm đến việc gì nữa thì cũng đừng quên hạt lúa củ khoai nơi thôn dã nuôi ta khôn lớn và đằm lòng câu ca “ Ai ơi bưng bát cơm đầy/ dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”
 Đành rằng một nước phát triển là một nước có nền công nghiệp hiện đại. Không ai có quyền cản trở níu kéo sự phát triển đó.  Nhưng không phải là tất tất…Đừng phũ phàng vội vã mà mắc tội với màu xanh truyền kiếp. Đừng để màu xanh bờ xôi ruộng mật trở thành màu vàng úa chết chóc, hoang tàn, cát sỏi của những khu công nghiệp với những dự án treo, treo mãi, dự án trá hình… trong khi người dân thèm đất sản xuất, lao động thất nghiệp, nhìn đất mà tiếc, giá như…. Đừng để màu xanh của bờ xôi, ruộng mật thành màu cỏ ngoại được chăm sóc, tưới tắm hóa chất, trên sân gôn, trò chơi tiêu khiển đó chỉ giành cho số ít người và kẻ nhiều tiền.
Giấc mơ tôi bay theo rộng dài đất nước, từ miền xuôi lên miền ngược, từ màu xanh lam của đại dương lên màu xanh thẫm của đại ngàn, một màu xanh cho bao hy vọng và cũng có màu cho tôi nghĩ suy, trăn trở, nhiều khi thấy mong manh…Đâu rồi dòng sông thơ mộng xanh trong nơi tuổi thơ tôi tắm mát những chiều hè, còn đâu “ Cùng một bến sông con trâu đằm sông dưới/ Bảy trẻ thơ tắm mát phía thượng nguồn / Một dòng sông xanh chảy mãi đến vô cùng” (Thơ Lê Huy Mậu) Những dòng sông xanh đang bị đầu độc đã thành dòng sông chết đen ngòm, rác rưởi, hôi thối, mà nguyên nhân do con người gây nên.
Giấc mơ tôi bay trên các đại ngàn, những cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn xưa kia nay loang nổ da báo, suy tàn bởi lòng tham của con người, mà thường gọi là giặc rừng “lâm tặc”. Bằng nhiều hình thức, nhiều kiểu, nhiều cách, núp sau các bức chướng để “cắt cổ” rừng. Nói vậy có thể chưa hoàn toàn đúng nhưng rừng đang bị xâm hại nghiêm trọng. Màu xanh của đại ngàn, tài nguyên của quốc gia kêu cứu. Màu xanh là cái nón đội đầu của đất nước, chiếc nón đó che chở khi trái gió trở trời được yên hàn. Màu xanh vĩnh cửu đem lại phồn vinh, yên bình…
Giấc mơ tôi bay trên vòm xanh rong ruổi đến mệt nhoài. Một giấc mơ thăng bằng và mất thăng bằng chấp chới. Cuối cùng giấc mơ đậu về vòm xanh cây sấu già thân cành xù xì, u bướu trước ngõ. Giật mình bừng tỉnh, cây sấu già…/.
                  
           
            Ngày đầu hạ năm Mão
                           C. T
                                Địa chỉ: Hội VH-NT Tỉnh Lào Cai

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến