có khi lãng quên !
Công Thế: Tạp bút
Hôm ấy mình đang ngồi ngáp
vặt ở quán cóc ven đường, chờ thằng Lâm Béo có chút việc. Bỗng dưng điện thoại
réo é o. Ai gọi nhỉ ? Thì ra một em cùng cơ quan! Giọng em ỏn ẻn như họa mi tập
hót: Sớm mai anh về cơ quan nhé! Mình hỏi. Có việc gì đấy em, quan trọng không?
Anh còn đang nghỉ điều dưỡng sức khỏe cơ mà!
Vẫn cái giọng thỏ thẻ càng hót hoa mi càng ngập ngừng ỏn ẻn. Phải đến
đấy!...
quan trọng lắm nhưng mà là chuyện vui,
thế nhé!...Máy tắt. Tôi lẩm nhẩm, gớm hoa mi đã xấp xóe u năm mươi rồi, ở vào cái tuổi vụt sáng vụt
tắt, tiền “mất mãn” mà cứ ỏn à ỏn ẻn như non tơ không bằng. Hay là ở cái tuổi
này như vậy? Thích cưa sừng làm nghé.
Thời gian vùn vụt thoi đưa, thời gian trôi đi làm nên sự hối tiếc, hối
tiếc vội vã. Ở vào cái tuổi sức xuân xế chiều, hoàng hôn tỏa sáng vàng hực,
mênh mang tím ngắt, để rồi tắt rụi vào màn đêm mông lung. Tính khí ấy chả cứ
một ai. Cuộc đời thật là nghiệt ngã.
Vẫn biết em là một người tốt sống đúng mực
biết trên biết dưới, biết lẽ phải tôn
trọng bạn bè, tôn trọng quá khứ. Chăm chút công việc, chẳng bon chen ảo vọng
với ai. Người như vậy thời này quý lắm, hiếm lắm!
Tôi cứ vẩn vơ nghĩ mãi không
ra. Ngày mai là cái ngày gì? Lại điện
thoại nữa đây, vẫn là em. A lô! thế anh đoán ra chưa? Cù lần quá, ngày sinh
nhật của mình mà không nhớ, mai bọn em tổ chức sinh nhật anh đấy phải về nhá!
Nàng còn dặn
với chu đáo “phải bảnh bao vào đấy". Gớm tính nàng hơi bị “
Đỗ chu” cẩn thận. Chả cần phải trưng diện mĩnh cũng bảnh báo lắm rồi. Đẹp đâu
chỉ là trưng diện!
Cảm thấy bất ngờ. Ừ nhỉ ngày mai sinh nhật,
thế mà nghĩ không ra, đến ngày cha mẹ sinh ra cho mình làm thằng người mà chẳng
nhớ. Chẳng hiểu ngày xưa các cụ nhà mình tính toán thế nào mà trồi mình ra đúng
cái ngày này. Ngày phụ nữ Việt Nam
20-10. Cái ngày chị em ngây ngất sướng, ngây ngất thăng hoa, bao lời hay ý đẹp
được giới mày râu dâng hiến cho một nửa cuộc đời này. Cứ nhìn dọc các dãy phố
chỗ nào cũng chàn ngập hoa. Lẵng bé, lẵng to, đủ kiểu, đủ sắc màu sặc sỡ, đâu
đâu cũng hoa. Chả vậy mà người trồng hoa vào mùa thắng lớn từ chỗ hai nghìn một
bông nay sáu, bảy đến mười, mười hai nghìn đồng một bông. Hoa từ Trung Quốc
sang, từ Sa Pa về từ các vùng ven đô tấp lập kìn kìn kẻ
bán người mua. Thấy thế mới biết cái phái đẹp quyền uy, hạnh phúc đến mức nào?.
Và cũng thế lại mừng những người nông dân lại thêm một mùa hoa mát tay. Những bông hoa tươi thắm được nâng niu trân
trọng của đấng mày râu trao tặng. Thế bảo làm sao không ngây ngất, làm sao chị
em không sướng tưng bừng, măt mày hớn hở, tí ta tí tởn như gái ế vớ được chồng
sang. Hôm trước thằng Ngoắc Bớp còn nghé tai tôi to nhỏ: Những ngày này chị em
cứ là no nê, đẫy tễ. Tôi không hiểu. Nó cười hậc hậc bảo ông chả biết cái…gì…
Nghĩ mãi à thì ra là thế. Cái vụ chị em mô, tê, răng, rứa thì tôi chịu, ai đã
biết ma ăn cỗ thế nào đâu.
Lại quá đà sang chuyện chị
em quay về cái vụ sinh nhật của mình. Thú thực tôi cũng hơi ngất ngây vì từ bé
đến giờ có được tổ chức sinh nhật bao giờ đâu, thường là lớp tuổi chúng tôi như
thế cả, cái thời loạn ly, đói kém, ngày sinh chả mấy khi để ý. Hình như cái văn
hoá sinh nhật này cũng là văn hoá ngoại lai du nhập. Thời các cụ ngày xưa làm gì
có biết đến sinh nhật là gì. Con cái sinh ra chỉ nhớ mang máng, tỷ dụ như anh cả tôi. Cụ bảo. Thằng cả sinh
vào năm Tý cái năm mà cả làng đi tản cư vì giặt Nhật càn về. Hoặc như anh Hai
tôi sinh vào năm Hợi. Cụ nói chả năm nào mà được mùa như năm ấy, khi bà nội
cùng ông đi bán thuốc chợ Nội về, bà thấy mẹ tôi đau đẻ cứ bò ngang bò càng
quanh nhà đến chiều thì anh tôi ra đời. Còn tôi thì cụ nói năm tôi sinh vào vụ
gặt tháng mười. Lúa má, rơm rạ còn giăng đầy sân, đầy đồng. Mẹ tôi đau đẻ, mặt
cứ tái nhợt, ấy thế mà vẫn cố vò cho xong đống lúa ngoài sân. Đến lúc vỡ ối mới
chịu bám vào bậc cửa lần vào nhà. Bà nội thấy vậy vừa dìu mẹ tôi vào nhà, vừa
chửi mẹ là con gan lỳ, cóc tía, làm để chết hay làm để sống. Rồi cụ gọi ngay bà
Chỉ Tư hàng xóm sang giúp. Bà kể; cái nồi đồng nấu nước chè xanh đang sôi sừng
sục cụ Chỉ Tư vơ ngay cái liềm cắt lúa giắt trên vách liếp nhúng vào nồi nước
sôi coi như tiệt trùng để đem ra cắt rốn. Nghe chuyện các cụ kể lại mà cứ xót
xa cái một thời khốn khó mẹ cha..
Ngày ấy bố tôi đi thoát ly
công tác nhà nước làm cán bộ Việt Minh tận Thái Nguyên. Ông đi biền biệt có khi
cả năm mới về thăm nhà một lần. Mỗi lần bố về đem theo ít gạo và mấy đồng bạc
về đưa mẹ, ở nhà vài ngày lại ra đi. Cứ mỗi lần về như thế chúng tôi lại có
thêm em. Kinh tế gia đình đông con gặp nhiều khó khăn, mọi cái ăn, cái mặc chủ
yếu dựa vào sức lực tần tảo của mẹ. Mãi sau này các anh tôi lớn mới phụ giúp đỡ
đần thêm.
Ngày xưa các cụ chỉ nhớ đến
ngày hý kỵ của các cụ để ngưỡng vọng, chứ ai nghĩ đến ngày sinh của con cái.
Đấy cũng là một tư tưởng của thời phong kiến thống trị.
Sinh nhật đối với lứa tuổi
chúng tôi trở về trước chỉ là thứ xa xỉ mơ hồ. Bây giờ kinh tế có khấm khá lên
cái việc sinh nhật mới trở thành trào lưu của giới trẻ và nơi thành phố. Còn
những vùng xa xôi, thôn dã vẫn là vấn đề xem nhẹ. Trong các xóm nghèo người dân
đang căm cụi bòn nhặt chắt chiu từng đồng bạc lẻ. Sinh nhật là một nét đẹp văn
hoá lành mạnh của nhân loại cũng đáng trân trọng và đáng đón nhận. Nhưng tiếp
nhận thế nào lại là một chuyện...
Riêng tôi, hôm nay là ngày
sinh nhật, thế mà nhiều khi lãng quên. Và và ngày này lại được tặng hoa, được
nhận lời chúc ngọt ngào tưởng như quen thuộc vậy mà sao lòng dạ thấy lâng lâng
đến lạ. Thế là mình lại thêm một tuổi. Cái sự thêm này dù chẳng muốn đón nhận,
ấy vậy mà nó cứ đến hiển nhiên theo sự thuận xoay vô tư của kim đồng hồ.
Mà nhỉ hôm ngày sinh nhật !
C.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét