Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

VẢ VĂN CÔNG HÙNG

 


Khiếp, dạo nông nhàn anh cũng hay đánh đu với đám văn nghệ để tập tành con chữ. Bọn cao lão tàng các tụng kinh thì anh không dám. Đám chíp hôi hôi thì trẻ trung quá, không hạp với cái khí độ lìu tìu của anh. Thế là anh đánh đu với cái đám nhơ nhỡ, làng nhàng. Trong số đó, có Văn Công Hùng.

Lão này
đúng thuộc dạng năm cha ba mẹ. Bố Huế, mẹ Ninh Buồn, á quên Ninh Bình nhưng lại đẻ đái lớn khôn ở Thanh. Và giờ ất ở Tây Nguyên xa thẳm, phố núi Gia Lai mù sương.

Nghe đâu bẩm sinh lão có khiếu hoạn lợn. Một thời cũng tụ bạ bạn bè lập gánh hoạn rong khắp chốn. Thế mà giờ làm thơ, hehe...kinh thật! Nhưng đâu đó anh nghe bọn thối mồm chúng bảo, còn có kẻ hoạn lợn mà thành lãnh tụ cơ, khớ khớ. Nói thật, thơ lão anh ít đọc, mấy thứ văn vẻ bờ lốc lìu tìu  hay xem hơn. Cứ tưởng là thi sĩ thì giăng với gió, mơ theo chim và tiu ngỉu vì lồn, nhưng lão không thuộc dạng thế. Đời cực! Nhẽ cái sự được làm lãnh tụ làm lão thế chăng? Nói thầm, lão làm tới chức phó chủ tịch hội văn nghệ Gia lai, lại còn ủy viên mả mẹ gì đấy trong cái hội văn nhân An-nam to lớn. Chưa kể đến hàng loạt các chức danh hùng hổ khác mà anh không tiện kể ra đây. Còn nghe lão thì thầm, đâu như sắp tới làm thêm chức Tổng thư kí hội nuôi chim toàn xứ Cao nguyên. Thật là vãi Hùng hehe.

Hình như lão không có con giai. Bằng chứng là chỉ thấy lão hay khoe 2 con gái trên bờ lốc. Con gái lão, tận mục sở thị thì anh chưa có dịp, nhưng ngó nghiêng qua bóng hình thì thấy cũng xinh. Đã thế lại còn giỏi học, giỏi làm. Khiếp, đâu ra cái giống người hiếm thế?

Còn vợ lão thì anh cũng chưa gặp, trên bờ lốc lão cũng chẳng khoe. Anh đoán chắc già và...rất xấu. Thôi, mình lão đẹp là được rồi, phỏng chị?


Đận rồi lão ra. Anh cùng lão về Thanh chơi. Lão đi việc lão, anh đi việc anh. Nhưng việc gì thì việc, cũng chẳng quan trọng bằng việc bú đớp. Tiệc anh mở lúc 7h sáng, tại gia. Vửa đớp được dăm miếng thì đã thấy Lê Quang Sinh nghễu nghện cưỡi ngựa già phóng đến, bộ hạ theo hầu là lão nhà văn Từ Nguyên Tĩnh, cận lão nhà văn Hoàng Trọng Cường và vài tiểu tốt khác mà anh chưa kịp ghi danh. Bú đớp loạn xị, chém gió ầm ào như bão. Kinh đến độ ông già anh phải cột chặt ti vi và tắt ngay đi tiếng vì sợ đổ và thủng màng loa. Gần trưa thì tiệc tàn. Đệ tử Lê Quang Sinh lại hú xuống phố nhậu nữa. Lại phải đi thôi.



À, nói thêm tí về Lê Quang Sinh. Gã cũng thi sĩ. Giời ạ, sao cái xứ An-nam này lại nhiều thi sĩ thế không biết. Gã dân Thanh, đẻ đất Tây Giai cố cung nhà Hồ nhé. Cửa nhả thì ở Sài gòn, nhưng sống và mần ăn chủ iếu lại ở Hà nội. Gã ngoài làm văn nghệ lại còn làm cả quan, đâu như Giám đốc trung tâm văn hóa Hội nhà văn thì phải. Cơ ngơi cũng vật vã ra trò. Anh hay trêu gã là thi sĩ đại tài nhất An-nam. Đéo biết có thích không nhưng mũi mồm cứ hinh hích.

Còn văn sĩ Hoàng Trọng Cường là chỗ thân thiết với nhà anh. Nghe đâu còn nhận ông Pa anh là anh kết nghĩa. Hắn cũng đớp được một chức rất oách, Tổng biên tập tạp chí xứ Thanh. Oai ngang cóc! Chức này, nguyên xưa kia là của đại lão nhà văn Từ Nguyên Tĩnh. Cái tên ông này đến lạ, đọc ngược ra thì nó thành mẹ Tình Nguyên Tử, khư khư...



Lại một trận nhậu tơi bời khói lửa. Văn Công Hùng phê hứng chí đọc thơ. Lê Quang Sinh trầm ngâm khoác vai hai em nức nở. Hoàng Trọng Cường thì tranh thủ sửa sắc đẹp bằng cách nặn mụn lồi. Từ Nguyên Tĩnh rung đùi ngơ ngáo, mắt lèm nhèm hỏi anh, hai con thằng Sinh đang ôm ở đéo đâu ra mà đẹp thế nhở? Ôi ông, răng rụng hết rồi thì xơi thế đếch. Cụ nghiêng ngó, anh nhầm đấy chứ, tay tôi ngón giữa to thế này cơ mà, há há. Bỏ mẹ thật!

Giữa chiều thì tiệc tàn. Văn Công Hùng lử đử như chó dại vẫy taxi về khách sạn nằm. Anh rủ Sinh, Tĩnh, Cường đi hát. Đéo mẹ, vô phúc vì mất điện. Lại kéo bia vỉa hè nhậu tiếp. Tĩnh già vừa uống vừa ngủ ngật nên đòi về. Hoàng Trọng Cường bú được nửa cốc cũng lật đất về nhiệm sở duyệt bài. Mỗi anh với Lê Quang Sinh. Buồn phát vãi. Anh bảo, thôi về mẹ khách sạn đặt lưng tí để tối tiếp tục triển khai công cuộc nhậu. Sinh trợn mắt quát, ông với tôi cứ ngồi im đây, thằng Hùng nó chưa xong việc. Việc đéo gì thế anh? Sinh nhăn nhó, đóng gạch. A, lão này, kinh thật.

Tối, công cuộc nhậu triển khai ở vị trí khác, do đám con nhang đệ tử của anh ở trỏng chúng lo. Chỗ này hoành tráng, ngồi nhà nổi trên đầm ăn các thể loại biết bò, biết bơi. Văn Công Hùng ngực ưỡn như ngực binh nhất được gắn huân chương đĩnh đạc cất bước tiến vào lều, khác hẳn cái bộ dạng lúc chiều. A, hóa ra lão đi với một em, tơ nõn. Lão bảo, phan hâm mộ thơ, trong Thanh. Lê Quang Sinh tay đang thò hàm giật rau giắt răng, trố mắt, han óng ạch. Địt mẹ, hiểu chết liền hehe.

Rượu tràn cung mây. Quay đi quay lại chả thấy lão đâu. Bỏ mẹ, lang thang say rượu trúng gió lộn cổ xuống đầm thì chí nguy. Anh bật lửa đi tìm. Hóa ra lão mò sang lều bên cạnh. Lúc anh xuất hiện thì lão đang đọc thơ. Khán giả là một lũ giai thanh gái lịch đang tròn mắt, há mồm xem lão diễn. Mẹ kiếp, lão thăng thật rồi. Quay về lều bảo Lê Quang Sinh, anh cũng là thi sĩ, sang góp vui một tí. Gã phì cười, thơ tao quý lắm, của ôi mới đem ra rao. Ối giời!

Tàn canh, cả bọn lại lao đi hát. Giọng Văn Công Hùng thì thật ngang bò đái xô nhôm. Hình như lão biết phận nên rên mỗi bài rồi nghẹo đầu ngáy nức nở, bỏ mặc phan hâm mộ thơ chơ lơ. Lê Quang Sinh nhân cơ hội sấn tới, chả hiểu nói xấu hay tán tỉnh. Anh thì đồng đao đảo địa khư khư giữ mích đánh lai vờ xâu. Tàn cuộc thì giã được rượu. Về nhà đúng 2h sáng, chả nhớ giăng sao. ( tạm thế đã, cút đi hầu ông Pa...)

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến