Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

SỨC DÂN:

      

                      Vâng, chị đang "khoan" sức dân đấy ạ 


         Hôm nay do thay đổi thời tiết hay do mình lâu không động chân tay mó máy vào công việc  mà mình thấy mệt. Mà lại là công việc cơ bắp, đánh gốc cây. Chả là trước của hành lang phố nhà mình có cây phượng bị chết đã lâu, công ty môi trường đô thị đã hạ . Cái ác là cái gốc họ chặt cao hơn mặt đường ( Cây này tự nó chết đấy, tớ kiên quyết là không chủ mưu hại cây). Vợ mình... cứ kỳ kèo mãi, bảo đánh gốc ấy đi để còn chỗ dựng xe cho khách. Nhà mình có kinh doanh bán CaFe . Cái cụ gốc này cũng chiếm chỗ đến 3 cái xe. Mình chây ỳ mãi hôm nay mới gọi được thợ khoán trắng, hẳn những 500 ngàn đồng. Nhưng vì cái tính thấy họ làm mình đứng không đặng vậy là xông vào cùng làm. Và mình còn biết khoan sức  mấy anh thợ đánh gốc cơ đấy, bồi dưỡng vật chất tại chỗ, nào kem tràng tiền ăn thỏa mái, trà đá hết lại pha, thuốc lá ba số hoàng tráng chưa. Vì thế mà đám thợ đánh gốc giải quyết cho mình nhanh và gọn gàng sạch sẽ đúng nhơ ý. Đấy có thế thôi mà mệt rời rã chân tay. Thế mới biết khoan sức dân có hiệu quả chỉ có hai tiếng đồng hồ xong béng cái gốc cây to tổ bố. Liên tưởng đến các cơ quan ngang bộ đang đề xuất khoan dân( phía dưới) Nhất là cái anh giao thông. Sang kiến hay tối kiên nhỉ.

         Tối xem thời sự thấy đập thủy điên Sông Tranh sự cố rò rỉ  nước trên thân đập vẫn chưa sử lý được nhìn các thợ dùng bao bố nhét vào khe hở phía dưới hạ lưu cứ như trò trẻ ranh nghịch ngợm lấy bùn sét trét vào cái nồi bị thủng mà buồn cười. Không hiểu trình độ khoa học công nghệ của xứ mình có thế thôi sao? Chán . ( Thấy mặt muốn tắt ti vi) Lọ mọ vào mạng thấy bác VCH có bài này hay cuỗm về cùng bà con xem chơi. Đây nó đây . 


Sức Dân.

 Liên tục thời gian qua, dân được các cơ quan quản lý mang ra... khoan.



   Chị gì thứ trưởng tài chính giọng rất bề trên, "tính thế là khoan sức dân rồi"- là chuyện chị ấy tính thuế thu nhập cá nhân ấy, cứ 6 triệu là vinh dự tự hào đóng thuế ấy, mà tính cho tới tận mấy năm nữa mới thực hiện, trong khi hiện tại, cái quái gì cũng tăng, trừ lương.
Vâng, chị đang "khoan" sức dân đấy ạ

Anh bộ trưởng giao thông thì còn quyết liệt hơn trong việc oánh vào sự đi lại của dân, và cũng có một câu bất hủ: chỉ 500.000 chứ mấy. Trời ạ, lương cử nhân cơ quan tôi có chưa đầy 2 triệu một tháng, 500 ngàn là tiền thuê nhà ở 1 tháng của chúng nó đấy. Ông thu thêm 500 ấy là chúng nó ra đứng đường đấy. Mà cái món đi lại nước mình nó kinh hoàng lắm, đường làm chưa xong đã hỏng, nát be nát bét và vẫn coi như đã xong, lại tiếp tục đầu tư mới để làm mới. Nhiều nơi dân bảo thà đừng làm đi lại lại dễ hơn. Mỗi lần có việc phải ra ngoài đường là như đi ra trận, sống chết thế nào chả biết. Cô bé cơ quan mình sáng qua đến mếu máo: Chú ơi cho cháu nghỉ, anh rể cháu bị xe tông bể sọ, không biết sống chết thế nào. Anh này là quân nhân binh đoàn 15, vợ là giáo viên mẫu giáo ở Đức Cơ. Lại cũng hôm qua ở Pleiku (rất nhiều báo đã đưa tin), ông chồng chở vợ thế nào mà lao vào quán bún, cả 2 chết ngay, và 2 người trong quán bún thì 1 người gãy tay, 1 người gãy chân. Mà theo tính toán, một cái xe máy cà tàng đã phải gánh trên người nó năm bảy loại phí rồi, tức là ngành giao thông đang tính làm sao để triệt tiêu hoàn toàn sự đi lại của dân. Nếu mà làm lãnh đạo bộ để bằng mọi giá cho mọi người không đi ra ngoài thì có lẽ mình làm cũng được, chả cần đến cái bộ to uỳnh ấy, vài ngày lại thấy phát minh ra một việc... ngược đời.
Bộ trưởng Thăng: tôi sẽ đi xe buyt...

Hôm qua thấy nước phụt ra ầm ầm từ cái đập thủy điện sông Tranh mà kinh. Thằng cu lớp 5 hàng xóm nó nói: nước chảy như thế phải bịt phía trên chứ bịt phía dưới làm sao được bác ơi, trong khi đồng chí trưởng ban gì đấy đang giải thích là bà con yên tâm, đấy là chúng tôi tạo rãnh cho nước chảy, giờ nó chảy to thì lấy... bao bố bịt lại. Trời ạ, cái hồ hàng triệu mét khối nước, như một quả bom nguyên tử lơ lửng giữa trời mà các bố làm chư chuyện bong bóng bán trước nhà trẻ. Thằng cu lớp 5 nó cũng biết muốn bịt phải bịt phía trên chứ lẹt phẹt phía dưới thế chỉ ba bảy 21 giờ là áp lực nước nó cuốn phăng. Mới biết cái món công nghiệp hóa của chúng ta nó phập phù mong manh và... lơ đãng như thế nào.


Lại ba cháu bé rủ nhau chết. Kinh quá. Sự khủng hoảng lý tưởng, niềm tin, khát vọng sống... đã vào cả bọn trẻ con rồi. Mình cho rằng, người tự tử là người có quyết tâm rất cao, là người hoàn toàn không còn tin gì ở cuộc đời này. Họ muốn giải thoát. Chả lẽ các cháu bé thế cũng cần giải thoát. Theo mình, đây không phải là vấn đề nghe qua rồi bỏ, mà cả hệ thống chính trị phải vào cuộc, tìm nguyên nhân và đưa ra giải pháp. Nó không chỉ là việc của ngành công an mà phải là mối quan tâm của nguyên thủ...

Định viết nữa nhưng lại sợ... phạm húy. Chỉ xin nói: Sức dân có hạn các bác ơi, khoan vừa thôi, không thì nó... bục.

 

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến