Ngẫu hứng Trần Tiến 7
Em nghĩ thế nào về văn chương chữ nghĩa, thi ca hò vè..?!!! Chả để làm gì, em nhỉ.
Từng ấy năm, sống chết, đớn đau, rút xương, rút tuỷ vì nghề…..Chả để làm gì. Mẹ bảo : Xướng ca vô loài, con ơi. Bây giờ, anh đã gần xấp xỉ cái tuổi lúc mẹ đi. Mới thấy mẹ anh nói đúng, mình chả được cái tích sự gì.
Ngoài vườn có một bông hoa, không biết ra đời lúc nào sớm nay. Đẹp quá. Lại được chùm nắng đâu đó, xuyên qua vòm lá, đến gửi nàng một nụ hôn của mặt trời .Nàng rực rỡ hẳn lên, cứ như có đạo diễn sắp đặt. Nàng đẹp quá. Xướng ca vô loài ơi !
Nhiều lúc chẳng có việc gì, cũng chẳng cảm xúc rần rật, tâm hồn, tâm hiếc mẹ gì hết. Cứ vào trang giấy trắng lạnh đến ghê người. Rồi soi mặt mình vào đó. Thế rồi, con chữ ở đâu rủ nhau chạy về như rươi làm tình dưới mùa trăng mọc. Thế rồi con triết, con đồ đứng đầy cả đấy, định lên mặt dạy đời, chửi đời.
Mình lại phải ngăn chúng lại. Đời mình chỉ được làm “xếp” duy nhất có lúc ấy thôi.Con chữ bay ra là cái mặt mình,đâu phải chuyện làm tình, chuyện dạy đời. Thế rồi,sau khi vệ sinh sạch sẽ chữ nghĩa, sắp xếp kỹ càng cấu tứ. Đọc lại, tự thấy mình hay, tự thấy nước mắt ở đâu bỗng trào ra như một kép cải lương tồi,tự thấy mình sướng.
Trời ban cho thôi ! Sáng tạo là thế . Có gì ghê gớm lắm đâu. Mà cũng chẳng để làm gì. Vợ con vẫn đói thôi. Những thứ quà trời cho ai biết mà mua. Thiên cơ bất khả lộ. Như bông hoa chợt nở sáng nay ngoài vườn. Bông hoa đãi người, mà người lại tìm hoa siêu thị. Nàng đi rồi, nắng thì đã tắt…
Xướng ca không để bán, thì vô loài là đúng thôi. Mẹ ơi.
Chả nhẽ mẹ muốn con làm bác sỹ, nhiều đứa bẩn lắm, dã man lắm.
Chả nhẽ mẹ muốn con đi buôn, có được mấy kẻ giàu mà không lừa đảo, đẩy bạn hàng xuống vực. Con làm thày giáo ư, thì cũng như bố thôi, có nuôi được mẹ đâu.
Chả nhẽ mẹ muốn con đi buôn, có được mấy kẻ giàu mà không lừa đảo, đẩy bạn hàng xuống vực. Con làm thày giáo ư, thì cũng như bố thôi, có nuôi được mẹ đâu.
Hay con đi làm chính trị.Hì…
Thôi, mẹ cứ để con làm xướng ca. Kiếm chẳng bao nhiêu, nhưng được cái, người ta trọng, nếu viết lách cho tử tế. Anh em mình còn được cái thú khác của nghiệp cầm ca bạc bẽo này, mà ít người biết Lập nhỉ.
Viết chẳng để làm gì, nhưng mà… sướng
Ngẫu hứng Trần Tiến 8
Trần Tiến
8. Anh về quê thằng Thanh Thảo, anh thích nó vì thơ nó quay mặt vào tường mà viết. Tất nhiên nó đi chơi chán mới về nhà, quay mặt vào bên trong cõi lòng mình. Dân bói toán gọi thế là hướng nội. Anh nghe câu này từ ông anh Dương Tường lãng mạn nhất quả đất. Anh Dương Tường nói với anh: em là nhạc sỹ hướng ngoại. Em cứ ra sân khấu là khán giả sướng. Thế là em lại ngẫu hứng bịa tiếp cho khán giả sướng thêm. Em là người của công chúng. Thằng Thụ thì khác ( Nhạc sỹ Dương Thụ, cũng là bạn của anh, cũng yêu mấy ông anh nhà văn Xuân Khánh, Châu Diên..) Nó hướng nội. Mãi vài năm sau anh mới hiểu lờ mờ.
Lại kể chuyện quê thằng Thanh Thảo. Anh nghe nói ở đây có ốc lồn. Nghe gai người, nhưng sướng. Cũng giống quê em gọi cháo hàu là cháo lồn ngâm, nghe tục bỏ mẹ. Nhưng mà thích nghe. Nghe rồi thích ăn. Ăn rồi thích ăn nữa.
Anh về ở Vũng Tàu toàn mời bạn ăn ốc” vú nàng”, cũng chẳng ngon gì mấy, người quê thấy giống cái gì thì gọi thế cho nhớ. Thằng em của Thanh Thảo dẫn anh đi, bảo các cô :- Ở đây có ốc…bướm không ? Các cô ngoài chợ quê không hiểu. Có bà đi chợ nhắc khéo. Các cô cười bảo:- Ốc lồn thì biểu ốc lồn, mắc chi mà bẻ queo vậy hả..
Nhớ lại một lần ngu.
Vì nể thằng em giám đốc truyền thông mà đi chấm ” Bước nhảy hoàn vũ”. Các em ấy nhảy thế nào thì mình nói thế. Nhảy điệu latin thì phải nhìn mông, vú có nảy lửa không. Ngày hôm sau các comments xô vào phản ứng, dân truyền thông vớ được tin sốt dẻo, đổ dầu thêm cho lửa cháy bùng thành sì căng đan để mơi khách và bán quảng cáo. Tự nhiên anh thấy mình lạc lõng giữa thế giới này, giữa những khán giả mình vẫn thân yêu hết lòng viết bài hát cho họ.
Nhưng rồi anh chợt hiểu ra điều mà lâu nay quen sống trong hào quang quên mất: Anh đã già rồi. Những khán giả yêu anh cũng già theo, hoặc đã về trước, nơi cõi vĩnh hằng bình yên. Anh vẫn còn ngồi đây tí tởn với “bước nhảy hoàn vũ”… Sao không hoàn vũ đi, nhạc sỹ hết thời ơi.
Thế giới này mình không quen. Con gái thì chỉ tự tin khi có băng vệ sinh Kotek. Đàn ông trở nên đích thực vì uống bia gì đó, đi xe gì đó. Trẻ con thì thông minh vì bú sữa gì đó. Ông Nguyễn Tuân bú sữa gì nhỉ. Ông Hoàng Cầm đi xe gì mà con gái chết mê chết mệt. Chả biết.
Cái thế giới này mình không quen. Nhiều lúc thấy cô đơn, nhấc máy gọi cho người tình nghe một tiếng dạ rỗng không, buồn tênh. Gọi cho thằng em Đỗ Trung Quân – em nghe -Anh Tiến đây -Vâng, em biết rồi. Có việc gì không anh. Ừ. Mình có việc gì đâu nhỉ. Nhớ anh Sơn ngày ấy chắc cũng buồn lắm, mới sáng sớm đã gọi cho mình.- em đây, có gì không anh. Anh sẵng giọng -Còn việc chi nữa, lại ngồi uống, chừ còn việc chi nữa.
Thế giới của mình, anh Sơn cũng không quen.
Làm sao quen được với thế giới rỗi hơi, chát chít, com men com mít, gêm gêm ghit ghít. Uống nước ngọt mà thấy mình bay lên. Nói giọng a còng, và yêu cũng “còng”. Trai thì mất cu mà gái như có dái.
Thế giới ngày xưa chìm xuống nước vì vật chả ra vật, toàn khủng long.
Thế giới ngày nay chắc cũng sắp chìm vì người chả ra người, toàn thấy giống rô bốt bị lỗi.
Thế giới ngày nay chắc cũng sắp chìm vì người chả ra người, toàn thấy giống rô bốt bị lỗi.
Anh có bi quan quá không hả Lập?
45 nhận xét: