Văn Công Hùng
Chiều qua gọi đến 5 thằng mà không thằng nào dám... đọ bóng bàn với mình. Thì đành... đi bộ để duy trì sức khỏe. Đi được chừng 500m thì phát hiện ra một chân lý hiển nhiên là, nếu nhậu thì sướng hơn đi bộ. Thế là gọi điện thoại triệu tập bạn. Cũng gọi chừng.
.. 6 thằng, được một thằng, thế là tốt rồi. Mình trực tiếp phóng xe ra chợ, mua 5 con cá lăng, loại bằng chuôi dao. Thực ra là mình định mua 1 con chép cỡ 1 cân về luộc hành, nước thả cà chua vào, nhậu mệt nghỉ, nhưng thấy mớ cá lăng ngon, rất lâu mới có. Thế là mua dưa chua với rau sống các loại, về bắc bếp từ lên, ôi giời ơi, thằng bạn cứ rên lên vì ngon.
Thực ra thì cuộc nhậu sau đấy có 5 người tất cả. Nhậu một lúc thằng bạn kể.
Em vừa đi công tác về, xuống tận xã xử lý 1 việc. Ấy là có mười mấy gia đình nông dân từ ngoài Bắc "đổ bộ" vào một khu gọi là rừng, nhưng thực ra nó đã được quy hoạch cho một đại gia trồng cao su. Nhìn những đứa trẻ con ngơ ngác thương ghê lắm. Ở ngoài bắc họ hết đất sống rồi, thế là đùm dúm vợ con nhảy xe đò vào Nam, cứ thấy chỗ nào đất trống là hạ trại. Căng lều lên và khai hoang, trằn mình ra mà làm. Con nhỏ lấy dây cột chân trong lán để nó không lê la ra ngoài. Ăn thì có cơm chan nước mì tôm. Tắm giặt thì tuần một lần ra suối cách chục cây. Khổ không chịu nổi. Nhưng chắc là vẫn hơn ngoài quê nên họ mới nhảy vào để tìm đất sống. Nhìn mắt mấy đứa nhỏ em muốn khóc. Em thì muốn cho họ ở lại, cấp cho họ ít đất để họ sống. Nhưng lệnh trên là trục xuất. Thế là phải dí cho họ tí tiền, rồi áp tải họ ra bến xe, đẩy lên xe và... xoa tay thắng lợi...
Chuyện thế nhưng miên man ra, mình hỏi: nông dân mất đất thì họ làm gì? mọi người im lặng. Một Đoàn Văn Vươn, thêm một Văn Giang đã quá đủ, thế nhưng té ra, những người như thế trên đất nước ta còn nhiều lắm. Ngay bà con dân tộc Tây Nguyên, sự mất đất, hay nói cho nhẹ, không còn đất để làm ăn, nó cũng rất nhiều- anh bạn làm nông nghiệp nói. Có những số liệu kinh hoàng lắm. Các doanh nghiệp nhà nước, lo cho mình còn chưa xong, lấy đâu cho dân. Còn các đại gia, họ chỉ biết họ và... sếp. Cứ như thế này không biết đường nào mà lần. Nhưng, biết thế mà không xử lý được.
Miếng cá lăng om dưa nghẹn trong miệng mình. Còn bao nhiêu người khổ lắm, khổ đến không thể kể được. Cứ chịu khó xem chương trình Lục lạc vàng của VTV sẽ thấy. Mà đấy chỉ là những ví dụ. Nhưng mình thấy cán bộ ta vẫn vô tư quá, vẫn tiêu xài hoành tráng quá. Thôi thì chả nhắc đến mấy tên húy, phải kiêng Vinashin, Vinaline... chỉ xem các bố ấy sắm xe xây tượng đổ nhà thờ thôi, cũng đủ để phát hoảng... cứ như đất nước đang thái bình thịnh vượng.
Mình cứ hình dung mắt mấy đứa bé gã bạn kể. Nó non tơ thánh thiện nhưng cũng đầy ngơ ngác và hoang mang. Đêm nay các cháu đang ở đâu???
Và còn bao nhiêu đêm nữa???
.. 6 thằng, được một thằng, thế là tốt rồi. Mình trực tiếp phóng xe ra chợ, mua 5 con cá lăng, loại bằng chuôi dao. Thực ra là mình định mua 1 con chép cỡ 1 cân về luộc hành, nước thả cà chua vào, nhậu mệt nghỉ, nhưng thấy mớ cá lăng ngon, rất lâu mới có. Thế là mua dưa chua với rau sống các loại, về bắc bếp từ lên, ôi giời ơi, thằng bạn cứ rên lên vì ngon.
Thực ra thì cuộc nhậu sau đấy có 5 người tất cả. Nhậu một lúc thằng bạn kể.
Em vừa đi công tác về, xuống tận xã xử lý 1 việc. Ấy là có mười mấy gia đình nông dân từ ngoài Bắc "đổ bộ" vào một khu gọi là rừng, nhưng thực ra nó đã được quy hoạch cho một đại gia trồng cao su. Nhìn những đứa trẻ con ngơ ngác thương ghê lắm. Ở ngoài bắc họ hết đất sống rồi, thế là đùm dúm vợ con nhảy xe đò vào Nam, cứ thấy chỗ nào đất trống là hạ trại. Căng lều lên và khai hoang, trằn mình ra mà làm. Con nhỏ lấy dây cột chân trong lán để nó không lê la ra ngoài. Ăn thì có cơm chan nước mì tôm. Tắm giặt thì tuần một lần ra suối cách chục cây. Khổ không chịu nổi. Nhưng chắc là vẫn hơn ngoài quê nên họ mới nhảy vào để tìm đất sống. Nhìn mắt mấy đứa nhỏ em muốn khóc. Em thì muốn cho họ ở lại, cấp cho họ ít đất để họ sống. Nhưng lệnh trên là trục xuất. Thế là phải dí cho họ tí tiền, rồi áp tải họ ra bến xe, đẩy lên xe và... xoa tay thắng lợi...
Chuyện thế nhưng miên man ra, mình hỏi: nông dân mất đất thì họ làm gì? mọi người im lặng. Một Đoàn Văn Vươn, thêm một Văn Giang đã quá đủ, thế nhưng té ra, những người như thế trên đất nước ta còn nhiều lắm. Ngay bà con dân tộc Tây Nguyên, sự mất đất, hay nói cho nhẹ, không còn đất để làm ăn, nó cũng rất nhiều- anh bạn làm nông nghiệp nói. Có những số liệu kinh hoàng lắm. Các doanh nghiệp nhà nước, lo cho mình còn chưa xong, lấy đâu cho dân. Còn các đại gia, họ chỉ biết họ và... sếp. Cứ như thế này không biết đường nào mà lần. Nhưng, biết thế mà không xử lý được.
Miếng cá lăng om dưa nghẹn trong miệng mình. Còn bao nhiêu người khổ lắm, khổ đến không thể kể được. Cứ chịu khó xem chương trình Lục lạc vàng của VTV sẽ thấy. Mà đấy chỉ là những ví dụ. Nhưng mình thấy cán bộ ta vẫn vô tư quá, vẫn tiêu xài hoành tráng quá. Thôi thì chả nhắc đến mấy tên húy, phải kiêng Vinashin, Vinaline... chỉ xem các bố ấy sắm xe xây tượng đổ nhà thờ thôi, cũng đủ để phát hoảng... cứ như đất nước đang thái bình thịnh vượng.
Mình cứ hình dung mắt mấy đứa bé gã bạn kể. Nó non tơ thánh thiện nhưng cũng đầy ngơ ngác và hoang mang. Đêm nay các cháu đang ở đâu???
Và còn bao nhiêu đêm nữa???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét