Mình tự nhủ từ lâu là không đưa truyện ngắn lên blog. Vì nó nhiêu khê hoặc dài thời lượng, chỉ đưa các mục tin tức văn hóa xã hội, vui chơi .. Đại loại là ngắn hấp dẫn nóng sốt... Nhưng lại không đừng được. Hôm qua mấy cô bạn tận Cưmgar Đắk Lăk cứ ý ới gọi là anh phải đưa các tác phẩm văn học nhiều trên blog vào, như thể loại Truyện ngắn, đại loại như truyện Thiên đấy. Lại nhớ hôm rồi anh bạn già Minh hói tận Đồng Tháp gọi và nói như ra lệnh: Chú thi thoảng phải chuyển tải cho bạn đọc tác phẩm sáng tác, đây cũng là một nhiệm vụ trách nhiệm của người cầm bút.. À mà này cái truyện ngắn Thiền của chú là được đấy! Vậy nghe ! Ối giời ơi ! cái thằng như tôi mà cũng được làm cái nhiệm vụ cao cả vậy sao? có chó nó ngửi! Nói vậy chứ nghe câu ấy mà mình thấy sướng râm ran đến mấy ngày. Lại nghĩ tới " Lòng tự trọng" trách nhiệm trước dân trước đảng sờ sờ ra đó.... Giá mà .... Giá mà...
Và nghĩ nếu bác Minh hói bạn tôi mà làm bộ trưởng văn hóa thì tốt cho đất nước phải biết. Nếu to hơn nữa thì làm trưởng ban tuyên giáoTW thì càng có lợi cho dân tộc. Vậy thì em nghe bác chấp hành mệnh lệnh và hôm nay em dâng lên bà con truyện ngắn Thiền. Khi đọc xong các bác đừng chửi thằng này là phi tự nhiên nhé. Vì cái trời cho lại đem ép bằng đạo giáo... Và nó đây mời các bác ,bà con xơi Thiền thiền... Em cảm ơn nhiều. À mà em mét nhỏ mọi người hãy danh thời gian mỗi ngày ngồi Thiền 30 phút hoặc lâu hơn càng tốt cho sức khỏe và nhất là kìm hãm được sự bức bối...
Thiền Truyện ngắn của Công Thế
Và nghĩ nếu bác Minh hói bạn tôi mà làm bộ trưởng văn hóa thì tốt cho đất nước phải biết. Nếu to hơn nữa thì làm trưởng ban tuyên giáoTW thì càng có lợi cho dân tộc. Vậy thì em nghe bác chấp hành mệnh lệnh và hôm nay em dâng lên bà con truyện ngắn Thiền. Khi đọc xong các bác đừng chửi thằng này là phi tự nhiên nhé. Vì cái trời cho lại đem ép bằng đạo giáo... Và nó đây mời các bác ,bà con xơi Thiền thiền... Em cảm ơn nhiều. À mà em mét nhỏ mọi người hãy danh thời gian mỗi ngày ngồi Thiền 30 phút hoặc lâu hơn càng tốt cho sức khỏe và nhất là kìm hãm được sự bức bối...
Thiền Truyện ngắn của Công Thế
Trằn trọc mãi mà giấc ngủ không đến
được. Cứ nhắm mắt thiu thiu thì hình ảnh hắn lại xuất hiện. Mặc dù cố xua
đuổi khỏi suy nghĩ, nhưng hình như ma
lực nào lại kéo hắn lại. Hai phe giằng giật. Một bên trong trắng thủy chung, bên
kia là bản năng, thèm khát. Cô như sợi dây cứ căng vồng lên trong giằng giật.
Cứ nghĩ đến hắn, cô như bị cuốn
vào cơn lốc khát khao, trụt trồi trong mây mưa bão táp. Phải nói hắn đẹp trai,
rất đàn ông, ga lăng, lãng tử, từ cử chỉ đến lời nói. Dáng cao to, cặp lông mày
rậm, đôi mắt có đuôi nhìn như xuyên thấu da thịt. Hắn biết và làm quen với cô
trong vai trò khách hàng với đại lý. Với cương vị chủ thầu xây dựng, việc hắn
thường xuyên lui tới cửa hàng của cô không có gì là lạ. Song khó chịu ở chỗ mỗi
lần nhìn thấy cô hắn cứ sán lại, lân la trò chuyện. Biết chồng cô luôn bị chất
độc màu da cam trong người hành hạ, lòng tham vơ víu nổi lên, hắn ngấm ngầm xây
dựng kế hoạch chinh phục như đã từng ngấm ngầm lo lót, chạy vậy cửa này cửa nọ,
xây dựng những âm mưu để trúng thầu một công trình ngon ăn. Trong những lần như
vậy hắn thả lời ong bướm như thả những giọt mật vào cốc nước mà có ai biết
trong những giọt mật đó là thứ bùa mê thuốc ngải làm cô mê mẩn từ khi nào không
nhớ.
Như con cáo
dầy dạn trong săn mồi hắn biết được điểm yếu trong lòng người người đàn bà đang
thì. Càng ngày hắn càng táo bạo. Hôm ấy không biết sao tay chân lóng ngóng thế
nào mà tuột tay đánh rơi cuốn sổ trước
mặt hắn. Cô vội cúi xuống nhặt thì nhanh hơn hắn cúi nhặt trước. Đang thuận đà
tay cô chụp vào tay hắn. Cả bờ ngực đẫy đà săn chắc chờm vào vai và đầu hắn. Trong thời khắc ngắn
ngủi bàn tay khô ráp, cứng cáp nhanh như đít con bò cạp quặp chặt lấy tay rồi
thuận đà hắn vùng xoay người lại. Tay trong
tay, mặt áp mặt làn hơi thở đàn ông nồng ấm thoảng qua, bộ tóc xoăn cứng như rễ
tre áp sát vào mặt, vào tóc Mơ. Trời đất. Hình như mềm mại lươn lướt sau eo như
có bàn tay táo bạo sục sạo… Cô cảm thấy có dòng điện mạnh truyền lan, một cảm
giác lạ, mà chưa thấy bao giờ. Chưa kịp phản ứng thì hắn đã thì thào: “Em đừng
dối lòng mình nữa, có ai chịu khổ như em đâu… rồi em sẽ thấy cuộc sống này đáng
yêu biết nhường nào…em…” trong giây lát ngây dại hồn vía như thoát xác đầu óc
quay cuồng, mê mẩn cô như rơi vào khoảng trống bồng bềnh chơi vơi. Rồi một tiếng gọi nghe như lời của gió, của
mây quen mà lạ. Cô sực tỉnh vùng dậy đẩy mạnh hắn, chạy thẳng vào trong phòng. Thấy thân mình nóng ran, tim như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực, bàng hoàng đưa
bàn tay vụng dại sờ lên mặt, lên ngực như sợ mất mát thứ gì…
Vậy là đã gần ba giờ sáng, không cần nhìn đồng hồ, nghe tiếng con chim
lợn đi ăn đêm kêu ét…ét đúng giờ này như đã thanh mặc định cô tỉnh dậy. Cũng
như bao đêm khác, con phố nhỏ ngoại ô này vắng vẻ, êm đềm đến buồn tẻ. Sự êm
đềm tĩnh lặng làm cho mọi người say ngon giấc nồng bao nhiêu thì lại làm Mơ khổ
tâm, dằn vặt bấy nhiêu. Cái sợi dây thòng lọng cô đơn xiết vào tâm can. Những
khao khát ước muốn giằng xé làm cô mệt nhoài rồi thiếp đi chìm trong giấc mộng. Trong tiếng gió xào xạc ngoài khu
vườn, những ý nghĩ cứ đan xéo xoắn xuýtvào nhau, không đầu không cuối, lộn xộn vật vờ làm cô như
phát cuồng.
Đang lan man. Hình như có bóng người qua khung cửa. Bước chân đi nhẹ bẫng lướt trên mặt
đất nghe như tiếng gió, tiến gần tới phía cuối
giường. Dáng cao to, chỉ có khuôn mặt úp bóng là không nhìn rõ. Tiếng
thì thào. Đúng tiếng này thì không trộn lẫn vào đâu được. Hắn rồi ! Sao
hắn lại vào được đây? Chết thôi trời
đất! Không thể ... mà sao…? Phải la to lên cho mọi người biết cái bộ mặt của
thằng dê già này. Mà không, vậy cũng không được! Sáng mai cả khu phố sẽ biết,
sao bịt được cái loa của những kẻ sáng buôn dưa lê chiêu buôn dưa bở. Những
cái loa đó lèo xèo bắn vào tai nhau, chẳng mấy chốc chuyện con bé Mơ ngoan
ngoãn nết na rủ giai vào nhà lúc nửa đêm sẽ văng tung toé khắp vùng … Chưa biết
phải làm thế nào thì mặt hắn đã rà sát tới gần. Lời nói của hắn nhẹ như làn gió,
êm như lụa: “Em… em, anh đem hạnh phúc
đến cho em đây, chỉ có anh là người hiểu
em, quan tâm tới em... Cũng chỉ có anh mới
hiểu cái nỗi khổ của em…”Lời .hắn cứ như những rót mật, thì thầm, lào xào bên tai, bên
má, làm cho cô thấy người ngợm nóng ran, mồm miệng toan hét tướng lên nhưng sao
lại mím lặng bất lực. Cục than hồng ủ trong cô như gặp ngọn gió nồm nam quất
mạnh cứ bùng lên hừng hực. Cảm giác toàn thân bồng bềnh say chao đảo.
Kể ra hắn nói có lý. Cái hạnh phúc,
đẹp đẽ, cái chức năng của giống nòi thì người ta lại cho là dơ bẩn xấu xa! Đúng là cả mớ người đạo đức giả. Cái màn đạo
đức giả đó cô đã từng biết minh chứng rất cụ thể hang ngày nó đập vào mắt vào tai. Chính như mấy thằng là cán bộ hàm nọ chức kia hẳn hoi, trước mọi
người nghiêm chỉnh đứng đắn, vậy mà… Ngay như cái lão hôm cô gặp đi tập huấn
lớp dân số kế hoạch gia đình, chả là cô là đối tượng đang độ tuổi sinh nở, mà họ có biết hoàn cảnh cô thế nào đâu. Ừ báo thì đi. Sáng hắn lên lớp giảng giải. Mới gét làm sao, miệng ra rả là phải
thế này, thế khác, phải xây dựng gia
đình hạnh phúc, làm nền tảng cho xã hội… vươn đến tầm cao trong sáng cái khỉ mẹ gì, nói như thánh, như thần. Thế mà ối đứa há hốc mồm nghe. Nhưng có biết không, vừa cơm
no, rượu say phởn chí đã lôi tuột nữ nhân viên đi khuất vào trong tấm màn nhung
bùng nhùng… Đúng là “Ban
ngày quan lớn như thần / Ban đêm quan
lớn lần mần như ma…” Vớ vẩn, vớ vẩn hết biết! Những ý nghĩ lo sợ ban đầu tự biến mất. Cái ma lực đen tối
trong cô cứ lớn dần. Ngoài hiên ánh trăng bàng bạc tràn rượi qua
khoang cửa nhập nhoàng hư ảo. Cô nghe cả tiếng phần phật lay động của tàu lá
chuối đùa rỡn, quẫy đạp nghe như mơ hồ. Gió rì rào, mơn man đuổi nhau trên tầng
lá trong đêm trăng suông. Làn hơi ấm đang mơn man bò từ cổ áo xuống đôi gò bồng
mơn mởn ngậm sương…Tuy đã có chồng, có con nhưng chưa một lần da thịt Mơ được tắm trăng,
phơi nắng chốn phiêu bồng. Cái điều này không ai biết, ngoài mẹ chồng. Ờ mà
sao chân tay tê dại nặng cứng, muốn quẫy
đạp nhưng không sao cựa nổi. Tất cả cứ ngồn ngột, mệt nhoài, mướt mát... như có
luồng hơi ấm bịt miệng đến ngạt thở, Mơ vừa đưa đẩy yếu ớt, vừa bật lên tiếng
rên khe khẽ…
Cơn ho của mẹ chồng hắt thõm vào đêm yên tĩnh, cùng lời nói ngái nồng:
- Ngủ thì cứ ngủ, việc gì
phải nghĩ ngợi nhiều mà sinh ốm!
Cô choàng tỉnh. Giấc mộng dang dở
trong tiếc nuối. Toàn thân rịn rịn mồ hôi túa ra nhơp nháp khắp người.
Mẹ chồng lại tiếp tục thả ra những
lời mệt mỏi như nói với chính mình.
-
Ngày xưa mẹ bằng tầm ấy, mẹ cũng mấy chục năm chờ bố mày. Ông ấy cứ biền biệt hết
chiến trường này sang chiến trường khác, thời gian đã làm lú lấp, chai lỳ nỗi
nhớ. Phải biết tự mình lấp những khoảng trống mặc dù đó là việc khó… !
Mơ
lặng lẽ thở dài. Ngày xưa khác bây giờ nhiều lắm. Ngày ấy đàn ông thì cả làng cả nước đều đi bộ đội, đàn bà
ai cũng như ai, tất bật miếng cơm manh áo, vất vả sớm hôm còn thời gian, hơi
sức đâu mà suy nghĩ, suy bì. Bây giờ
đủ thứ cám dỗ đập vào mắt, vào tai hàng ngày, giữ được như ngày xưa, ngày xưa...
*
* *
Cô đẩy cửa bước ra sân. Bầu trời quang đãng yên tĩnh, chỉ còn vài chùm
sao lẻ loi. Làn gió lạnh buổi sớm nhè nhẹ thổi, những hạt sương tinh khiết lung linh dọng
trên vạt cỏ trong khoảng vườn nhỏ lung linh. Chân trời phía đông đang hé rạng. Cánh cổng
sắt có hoa văn đan chéo vẫn đóng im ỉm.
Cô cảm thấy cái ngột ngạt vẫn còn đè trĩu lên cô. Đẩy cửa phòng tắm, nước mát
từ vòi hoa sen mơn man da thịt làm cô khoan khoái tỉnh táo lấy lại sự thăng
bằng. Dòng nước mát lành cũng như bao lần làm dịu cơn nóng nực, bao lần dập tắt cục than hồng
làm cô bức bối những đêm dài.
Vậy là một đêm nữa đã qua đi. Không
nhớ đã bao nhiêu đêm như vậy đã đi qua. Lúc thì hắn, lúc ông Bật, lúc lại chú Màu con ông Mỡ.
Những người đàn ông đa tình, đa cảm cứ
liên miên xuất hiện, lộn nhào, đánh vật tâm trí cô. Cô không thể nào
quên những lời đề nghị nghiêm túc của ông Bật. Ông là người hàng xóm. Thường
ngày gặp cô vẫn chú chú cháu cháu. Tuy đã ở độ tuổi u năm mươi nhưng xem ra còn
phong độ lắm, da thịt lúc nào cũng đỏ như da gà chọi, nói cười rổn rảng tính
cách như thanh niên. Nghe nói lão là diện cán bộ dôi dư. Nghe có người nói tại
lão nhiều lý, không biết bao che bảo vệ lãnh đạo, thấy lãnh đạo đi chơi gái lão
còn cả gan liều chỉ vào mặt chửi là đồ đạo đức giả. Chính cái tính ngang
ngạch hay chọc ngoay ngay thẳng, bốp chát, coi trời bằng vung dám bóp dái ngựa. Còn chuyện lão tố cáo tay sếp tham nhũng nhưng bất thành, cũng tại cái tính nóng vội phổi bò, chưa đủ chứng cứ kiểu đáng rắn giữa khúc. Thế nên nó quay đầu đớp lại xả nọc độc.Lão chúng kế tội vu không, đủ tiêu chuẩn về vườn. Cũng may cho lão còn được hưởng ân soái trước khi nhận sổ hưu được nhận những mấy chục triệu. Thực tình trông lão còn ngon cơm lắm. Quyền
uy thì chưa thấy đâu nhưng tiền bạc thì lão có thừa. Lương hưu như lão nói chỉ
để tiêu vặt và uống ca fê, buồn tay chơi mấy con đề. Của chìm của nổi thế nào
thì không biết, ngoài một cửa hàng điện máy bề bề do bà vợ béo núc ních quản lý
và suốt ngày chúi mũi đếm tiền cùng với căn nhà cao ngất ngưởng, tọa lạc trên
con phố đắc địa cho người nước ngoài thuê làm văn phòng, từng ấy cũng đã thấy lão là loại
người thừa tiền rồi. Nói lăng hào hoa,
phong nhã, ga lăng ngỏ lời “Việc đâu có
đó… xong thì chú vẫn chú, cháu vẫn
cháu…cứ vô tư đi chú rất hiểu hoàn cảng cháu…” Những lời lão nói ra cứ sực nức mùi ân ái.
Còn chú Màu thật đáng tội, dáng thư sinh hiền như con gái, kém cô hai tuổi chẳng hiểu
sao thấy chị như bị bắt hồn. Chẳng mấy khi là không có mặt. Lúc thì giúp chị
xếp lại hàng, khi lấy cớ sang xem nhờ mấy tờ báo, tạp chí rồi nhiều lúc mặt cứ
nghệt ra nhìn chị đang cặm cụi cộng sổ sách qua vành cổ áo rộng miệng tắc lẻm
ước ao…
Của đáng tội,
cách đây mười năm Mơ như trái bồ quân chín mọng, đẹp như bông hoa rừng, trong
trắng đến tinh khiết. Làn da trắng hồng, cặp mắt đen, sáng trong thăm thẳm,
mênh mang như rừng chiều sau cơn mưa. Cặp mắt và nụ cười ấy ai cũng tưởng như
dành riêng cho mình, để rồi mà mơ mà mộng. Bao ong bướm trong vùng xoắn xoe, ve
lượn muốn được gần bông hoa dành nhụy hút, nhưng cánh hoa vẫn không nở cho cơ hội để rồi giờ cô rơi vào cảnh éo
le…
Nghĩ đến
chồng, Mơ thấy buồn chán và xót thương cho anh. Lấy anh Mơ như người bị lừa
gạt, không một lần tìm hiểu, không một đêm hẹn hò. Chỉ qua một mai mối hai
gia đình, và cuộc sống phố xá, nhà cao cửa rộng đã lấp mắt con bé nhà quê. Thế là đám cưới, thế là thành nàng dâu.
Lấy chồng rồi
cô mới vỡ lở việc sức khỏe, tâm tính của chồng
không bình thường. Di chứng chất độc màu da cam từ người cha tội nghiệp
truyền lại khiến anh suốt ngày như một cái
bóng quanh quẩn, hoặc nằm chình ình trong phòng, không màng đến chuyện
chăn gối. Đã vậy chưa đầy nửa năm sau anh ngã bệnh rồi thành một thực thể sống,
ngoài ăn và ngủ ra không biết cái gì khác. Hy vọng cuối cùng của cô như lụi
dần. Vậy là cô có chồng cũng như không. Vậy là cô từ nay chỉ có chịu đựng và
chịu đựng. Những chuỗi đêm nằm bên chồng
là những bẽ bàng, buồn chán. Cô chỉ biết
úp mặt vào đêm mà khóc, mà thương cho cái phận trớ trêu phập phồng không giống
ai của mình. Sự giằng xé đôi co giữa trong trắng, đạo đức trách nhiệm với thỏa
mãn sự đời qua nhiều đêm nối tiếp. Nhiều khi cô đã tự nhủ thả thân phận buông xuôi như dám lục bình theo dòng nước....
Bố
mẹ chồng là những người tốt có thể trên đời này những người mà cô gặp chưa có
ai tốt như họ. Chăm sóc coi như con đẻ, an ủi đông viên, nhất là những lúc cô
ốm đau, mệt mỏi, nét mặt của bà hiện lên
sự lo lắng. Di chứng chất độc da cam điôxin. Ôi thật là tàn ác dã man. Cô không
hiểu nhiều về cuộc chiến tranh vĩ đại của dân tộc đã đi qua. Những mất mát, đau
thương của cha anh trong chống Mỹ cứu nước, loang loáng qua cô trên sách báo, phim ảnh, những câu chuyện ngoài đời. Giờ đây
được chứng kiến, phải gánh chịu hậu quả cô mới vỡ lẽ sự ác nghiệt, thật là khủng khiếp, thật là đau khổ. Cái đau thương mất mát không phải đã qua,
mà kéo dài, hậu quả sang con, sang cháu.
Đến cô cũng phải đánh đổi đời mình. Cái chức năng làm vợ, làm mẹ bị tuột
mất. Không biết có phép màu nhiệm nào làm thay đổi chồng cô khỏi bệnh được.
Không biết trên đất nước này còn bao nhiêu nỗi đau do cuộc chiến để lại, bao
nhiêu những người phụ nữ có những nỗi đau giống mình?
Thấu hiểu ngọn nguồn hoàn cảnh và nhận rõ trách nhiệm với gia đình, cô ghìm
nén, ấn xuống đáy bùn ý định ly dị hoặc chí ít là ngấm ngầm thỏa mãn thân xác.
Dường như thấu hiểu sự giằng xé trong cô, một lần mẹ chồng, bà quỳ xuống
nền nhà nói với cô. Lời nói như vắt từ
ruột gan cùng sự quỵ lụy của người già đến tội nghiệp: “Mẹ xin con tha thứ, ông
giời đã bắt tội mẹ, bắt tội gia đình, liên luỵ cả đến con... Mẹ cũng là người
đàn bà mẹ hiểu nỗi khổ của con. Âu cũng là cái số con ạ!”. Tiếng của bà như
nghẹn lại, dòng nước mắt kéo dài như có váng quạnh trên gò má nhăn nheo: “ Bố
mẹ chỉ có mình nó, bây giờ có con, ông giời đã ban cho bố mẹ niềm an ủi, cậy
nhờ cuối đời, mắc tội với con nhiều lắm. Hay con còn trẻ..con...”Bà nói đến đó lời của
bà như nghẹn tắc chỉ là như làn hơi nghe như lời sám hối. Cô hiểu. Trời đất như quay cuồng,
không cầm được nước mắt, cô vội chạy lại đỡ mẹ chồng đứng dậy, hai mẹ con nghẹn
ngào ôm chặt lấy nhau. Một bộ ngực lép xẹp do thời gian, do khắc khổ và một đẫy
dà săn chắc mãnh liệt ghì vào nhau truyền cho nhau sự ấm áp. Hai người đàn bà, hai con tim đau khổ tựa vào
nhau kiếm tìm sự đồng cảm. Cô tin vào số phận. Không trách ai. Nếu bố chồng
không xông pha trận mạc thì chồng mình đâu khốn khổ, anh ấy sẽ là một người đẹp
trai khỏe mạnh, hết mực thương yêu vợ con, mình phải là người bù đắp những mất
mát thiệt thòi mà anh đang gánh chịu. Niềm tin yêu của bố mẹ, cô đâu để thất
vọng là nghiệp chướng sao tránh được.
Âm thầm chờ đợi, âm thầm hy vọng mặc
dù niềm hy vọng ấy mỏng manh như làn khói. Ai mách gì cô đều làm theo, lên
rừng xuống biển thuốc thang cho chồng. Cuối cùng hy vọng cũng chỉ là hy vọng,
cô cũng quyết định nhờ đến sự can thiệp của khoa học để được quyền làm mẹ và
cũng là nguyện vọng của mẹ chồng. Âu thì
cũng là mệnh phận, cô tin như vậy. Ông giời không cho ai tất cả và cũng không
lấy hết của ai, đổi lại những thiệt thòi, mình đựơc tình thương yêu gia đình,
là dâu ngoan hiền dưới con mắt mọi người, cái được đó lớn hơn nhiều. Cô không
muốn mọi điều tốt đẹp của mọi người dành cho mình bị thất vọng, bằng lòng những
gì đã có, tự cho mình thế là hạnh phúc.
Con càng lớn cô càng rảnh rang hơn.
Nỗi khát khao trong lòng càng ngày càng trỗi dậy. Nó trỗi dậy vào những lúc
chiều mưa, vào những đêm trăng suông se lạnh cả những chiều thưa vắng khách.
Không sao quên được những lời mây gió của hắn. Khuôn mặt ấy, cặp lông mày rậm,
bộ tóc xoăn cứng như rễ tre, đôi bàn tay thô ráp rắn như sắt nguội. Làn hơi thở
nồng ấm, những săn chắc trên từng thớ thịt, dòng điện truyền vào cơ thể hôm đánh
rơi cuốn sổ luôn hiện diện trong cô.
Đã bao đêm hình ảnh của hắn, của ông
Bật, chú Màu cứ lởn vởn, lộn nhào, cũng bao lần Mơ quyết gạt khỏi tâm trí nhưng
không sao trốn được. Thật trớ trêu càng quên đi thì nó càng mò đến quậy phá,
khát khao càng dầy vò không buông tha. Và những lúc như vậy dòng nước mát là dấng cứu tinh lại
té tát dập tắt, lại xoa dịu di cái nóng hực hực từ ruột gan. Thật tồi tệ, nhiều lúc
nghĩ… Nhưng cô không đủ bản lĩnh để phá được cái vòng vây đạo đức, vòng vây nết
na, cái vòng vô hình nhưng gắn kết bền vững, được xây bằng kết tính truyền
thống gia đình.
Càng ngày cô càng xinh đẹp, vẻ đẹp cứ hiển
hiện lên từng đường gân thớ thịt. Để giữ
được mình, nghe theo những người mách bảo. Hàng ngày cô phải uống cả bát tô
nước lá rau răm, rồi nước lá cây tiệt nọc, cái thứ lá mà các ông lang y gọi là vọng
tịnh thảo…Mong quên đi những dục vọng, khát khao quên đi những lời ong bướm,
những lời như có nọc. Song nhiều lúc ruột
gan vẫn cứ rộn lên như sóng trào…
* *
*
*
Miên man nhiều, mất ngủ nhiều đêm, rồi đầu óc
u mê, râm ran như tiếng ve trưa hè khiến tình cảm hành động của cô nhiều khi
ngoài tầm kiểm soát. Lúc cười, lúc
khóc, có khi ngồi cả ngày nhìn về một phía không nói một câu. Gia đình lo lắng
thuốc thang chữa trị nhưng bệnh tình không những không thuyên giảm mà còn có
dấu hiệu nặng thêm. Mẹ chồng cô cho là
bệnh âm nên bà đã nhờ hết thầy bà cúng bái, đền nọ phủ kia không thành. Cuối cùng
phải đưa cô vào bệnh viện. Bác sĩ kết luận “ Bệnh nhân mắc chứng bệnh trầm cảm.
Theo Đông y gọi là chứng Âm thịnh dương hư, hoả vượng, dấu hiệu của hội chứng
tâm thần”. Bác sĩ còn cho biết Bệnh tình của cô tuy nhẹ nhưng không điều trị
đúng cách bệnh sẽ nặng thêm, khó khỏi và hậu quả khôn lường. Căn bệnh, chủ yếu
điều trị bằng thuốc an thần kết hợp vật lý trị liệu, hiệu quả nhất vẫn là ngày
ngày phải tập Thiền.
Nghe theo lời khuyên của bác sĩ cô bắt mình thành đệ tử của môn học bắt
đầu thì dễ dàng nhưng nuôi nấng và gìn giữ thì khó vô cùng. Song để giữ được
người, giữ được tiếng, ngoài công việc
hàng ngày ra cô dồn hết tâm nguyện vào việc thiền. Một tháng, hai tháng, rồi
một năm đi qua cô phải vượt qua bao nhiêu khổ ải, bao nhiêu giành giật. Cuối cùng các tín hiệu của của việc tập thiền cũng có kết quả. Tâm dần dần tĩnh, bệnh dần dần lui, những ám ảnh vơi dần đã đưa
cô trở lại sự an phận buộc cô phải có.
Nhìn cô tỉnh
táo, vui vẻ đang nô đùa với đứa con trai cả nhà mừng như giữ lại được vật báu
tưởng như sắp tuột khỏi tay, coi việc tập thiền của Mơ như một thứ thuốc tiên.
Nhưng với riêng cô, những nét buồn vẫn thoáng đọng trên khoé mắt đen thăm
thẳm. Hăm tám tuổi đời, cô còn phải thiền nhiều, nhiều lắm. Liệu cô có vượt qua
được những cám dỗ cho đến ngày về cõi Niết Bàn hay không /
Lào Cai 5/2008
1 nhận xét:
Hu Hu cám ơn cô giáo đã chỉ bảo những lỗi lầm ...
Đăng nhận xét