Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Với Tây Nguyên




Nguyễn Ngọc Tân


Kính tặng nhà văn Nguyên Ngọc – thần tượng của tôi!
Ba-zan bị còng tay quật ngã
Tây Nguyên sền sệt
Thổ huyết!
Rừng ung thư …

1.
Mòn buồn phơi gan ruột
Bô-xít trốn trong dải sương mù
Đôi chân buốt giá
Nguội lạnh
Ta đi!

Gan gà
Bô-xít thắm
Đục lời người
Hò hét ục ục lời núi
Nhìn nhau cùng cục lấm lét lời than!
Rừng còn thiêng
Men vàng men bạc chạy trốn
Đắc Nông phơi mông tìm kim
Đắc Lắc uốn éo cọ lưng tìm váy…
Ho khạc con đường mười bốn B
Xe rung rinh
Dốc núi rung rinh
Đường dây điện năm trăm ki lô oát cũng rùng mình…
Rùng mình
Đêm lạnh
Khói sương bay…
Vạch gió bầu trời
Tham khảo đám mây trôi
Nước nặng màu chì
Xua tay – còn bận đi tìm nơi đổ
Khoảng đất xanh
Những khóm hoa dành dành
He hé ánh mắt xanh
Khẩn khoản:
-Hãy cho tôi ngủ yên với giấc mơ
Nghìn tuổi
Với núi
Với rừng
Với tiếng cồng tiếng chiêng
Với con mang con hoẵng
Đêm đêm…mỏi giọng
Gọi bầy đàn…
Tôi không muốn mình
Cúi rạp trước các-bon!
Phía trước con tắc kè lách chách
Nhô đầu vẩy giọng:
Tôi cũng không muốn
Mai này không còn được đổi sắc!
Giống bọn kì nhông lóc chóc
Mất dần dấu vết tổ tiên tôi!
Phía sau rừng im hơi
Ta cũng im hơi
Hun hút con đường nằm im thở
Lâu lâu cất lên nhộn nhạo vài tiếng sỏi buồn…
2.
Tây Nguyên mở ra
Nâu nâu mấy khoảng trời
Dã quỳ xơ xác trốn…
Cỏ gửi điệu khô vào lửa
Suối gửi điệu khô vào đá
Già làng gửi điệu nhớ vào chiêng…
Tây Nguyên!
Tây Nguyên!
Tây nguyên!
Gió thi nhau hành hạ những vạt đồi
Lồng lộn tìm chi?
Ào ào tìm chi?
Ta đi tìm bô-xít?
Những thung lũng bải hoải màu rêu
Những cánh rừng lệt phệt rên loang lổ
Những mái tranh dán lên ven đồi
Núp vào rừng xanh trốn đói
Bạc bạc bạc
 Xanh xanh xanh
   Nâu nâu đo đỏ
Tuần tự
Tuần hoàn
Như hẹn nhau cùng khóc…
Bùn đỏ!
 Đất đỏ
  Người đen!
    Cánh rừng trùi trũi!
Rồi đây thông sẽ lìa bỏ ta!
Cánh rừng lạ xa dần thú dữ!
Đêm không còn thẳm xanh màu huyền thoại
Ngày không còn mơ dáng vóc anh hùng!
Chàng Đăm-săn đôi tay nhầy nhụa ướt
Khiên mác rơi
Sa lầy
 kiệt sức
Không còn đủ sức bạt núi
Không còn đủ hơi hỏi cưới nữ Mặt trời…
Hơ-nhí khản lời khan giọng
Hơ-bhi hờ khóc gọi Đăm-săn!
Chỉ một mình
Sẽ chỉ một mình
Và chỉ một mình cõi mông lung quánh đặc…
Phì phà quái vật đầm lầy
Ba-zan bị còng tay quật ngã
Tây Nguyên sền sệt
Thổ huyết!
Rừng ung thư …
3.
Buổi sớm kéo nhau đi
Hương rừng hương núi
Phì phèo đồi nhả khói
Gió lá còn xanh
Cánh rừng nào quên tuổi?
Còn đâu đá thác ồn ào
Chim chóc về thả bóng
Trai gái đi rẫy về thả chân
Già bản cười hiền như núi
Rừng xanh còn mát mềm hơi đất
Cột những tấm duyên vào ngút đại ngàn…?
Ơ ơ! hơ ơ ơ!!!
Tiếng chiêng thả đâu rồi?
Chiếc gùi thả đâu rồi?
Đôi chân lội suối
Còn chờn vờn rêu đá?
Đôi tay trèo non
Còn mơ chót vót đỉnh đèo?
Em đừng bảo anh ngân tiếng sáo
Em đừng khuyên anh thổi tù và
Em tự cột giấu vào thăm thẳm rừng…
Cho mai này đỡ tiếc
Xa nhau rồi chớ mong!
Nghe điệu rung…rung…
Đừng khóc!
Nghe điệu rưng…rưng…
Đừng buồn!
Chiếc váy em xòe hoa
Ngày hội hừng hực cao nguyên đỏ đất
Những ngày lầm bụi vàng mắt
Bụi hóa dáng thân yêu
Anh nhìn đâu cũng bụi
Rừng mơ màng bụi lấm cao nguyên...
Trốn đâu rồi em hỡi?
Giữa mênh mang
còn
nắng
gió đại ngàn?
4.
Nhớ năm xưa
Chiều cao nguyên
Tháng chạp tháng giêng no mắt
Cà phê cười trắng xóa rẫy hoàng hôn
Cột nước tưới vồng lên
Như lời chào vui nhộn
Em cười mừng nước được mùa
Rừng cười xào xạc được hương
Rẫy cười mướt xanh được quả…
Rừng cười gió lá chạm nhau
Em không phải là mùa đông xứ Bắc
Em không phải là mùa hè phương Nam
Em là cao nguyên qua giêng lộng gió
Đất bám riết chân người
Trơn lời từ giã trượt chân
Cây bơ thõng tay quên mùa quả
Gầu nước khô cong thèm tay người
Giếng nước thăm thẳm thèm bóng người
Bụi quấn dã quỳ thèm tiếng xe
Chúng mình nhìn nhau nhắc điệu thèm đi rẫy…
5.
Em còn hát lời cao nguyên xanh
Em còn cõng nắng đi qua vạt đồi
Nhà ai ở cạnh rừng thông
Mùa xuân còn rì rào khoe lá
Con nhím gặm nhấm mùa xuân
Con sóc rung rinh
còn bình yên rẫy bắp?
Buổi sớm mai
Dáng ai gùi hương rừng về
Nghiêng nghiêng chiếc khăn thổ cẩm
Sặc sỡ đường mòn xòe hoa
Em vùi niềm vui trong gùi
Em giấu tình yêu trong mắt…
Mau mau đi em!
Bùn đỏ sền sệt lấp suối
Bùn đỏ sền sệt lấp rừng
Em đừng nhìn Cao Nguyên bằng con mắt tiếc
anh đau!
Em đừng nhìn Cao Nguyên bằng con mắt đau
anh tiếc!
Đành trả lại thôi!
Trả lại gùi cho rừng
Trả lại chiêng cho núi
Trả lại váy áo cho hoa
Trả lại tình yêu cho đất
Lỡ trả hết rồi
Chúng mình lấy gì để trả mai sau
Em ơi!?

Đ/c: Nguyễn  Ngọc Tân trường THPT Trần Văn Thời, Cà Mau
Congthelc  cóp tư bên bác Trần Nhương về.

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến