Ion Milos ( Nhà thơ Thụy Điển )
Tôi không là con chim tu hú
Đẻ trứng nhờ vào tổ của người ta
Cắn những ai dẫm lên bóng của mình...
Trong tay tôi không hề cầm dao
Mỗi khi nghĩ đến tiền và danh dự
Thế giới của tôi là những vần thơ
Với những bài thơ
Không một ai mang thơ đến ngân hàng thế chấp.
Tôi không là nhà quản trị
Bàn tay tôi mềm như
những dòng nước mát
Chảy hoài trong trái tim tôi...
Thế vì sao các vị chặt những cành lá của tôi
Các vị xéo nát vòng hoa mà tôi đang đội
Nếu các vị không thích các nhà thơ
Các vị hãy rút súng ra mà nhả đạn
Bởi tôi là người
Biết chẻ sợi tóc chữ nghĩa làm tư
Tôi có thể chắt máu ra từ đá
Tôi thề có thánh thần
Tôi là kẻ vô cùng khủng khiếp...
THƠ KHÔNG BAO GIỜ CHẾT
Ngày hôm nay trong thế gian này đang tồn tại
Hàng trăm giọng điệu khác nhau
Có những tiếng nổ làm đinh tai, nhức óc
Vậy tiếng của thơ nặng bao nhiêu miligram ?
Một đại tá từng đặt cho tôi câu hỏi:
Mạng sống của con người
Được bảo vệ bằng súng hay bằng thơ?
Thời giá bây giờ lên tới hàng triệu đôla
Đối với một cầu thủ nhà nghề, bóng đá
Còn giá của một nhà thơ
Tôi từng hỏi giám đốc một ngân hàng câu hỏi ấy?
Và được ông trả lời:
Ngân hàng không nhận thế chấp bằng thơ
Chỉ có thượng đế may ra
Mới có thể giúp gì các vị !
Con người ta hạnh phúc hay bất hạnh
Rồi cũng đều sẽ chết như nhau
Sẽ chết bất cứ lúc nào;
Một bác sĩ tâm thần tặng tôi một viên thuốc an thần,
Đúng hơn là một lời an ủi:
Rằng thơ chẳng bao giờ chết đâu?!
Phạm Viết Đào dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét