Truyện ngắn của Trịnh
Bảng
Trần Tiến
Tiền, 34 tuổi làm nghề lái xe cho công ty xây dựng Toàn Thắng, lấy vợ đã bảy
năm mà vẫn chưa có con. Lỗi này không hiểu do anh chồng hay chị vợ. Tiền it khi
về nhà, nghe đâu anh ta đang cặp bồ với góa phụ
trẻ có quầy tạp hóa trong siêu thị . Chỉ khổ cho chị vợ phốp pháp như chị Cả Phây, đêm đêm ôm gối chờ chồng, da
thịt lúc nào cũng rạo rực như người uống
rượu. Cũng có lời đồn đại, chồng ăn chả
thì vợ ăn nem. Chưa ai nhìn thấy chị
ta ngoại tình, kể cả bà mẹ chồng luôn xăm xoi con dâu như ma xó
. Đỗ Mộc, gã sửa chứa xe ôtô có hạng ngoài cầu Trắng, thân hình vạm vỡ, săn chắc như cây gỗ nghiến, hễ nhìn thấy chị đâu là mắt la mày lém, buông lời bông phèng, xích điểu ra vẻ thương cảm: “ Hết gạo thương kẻ ăn đong, Vắng chồng thương kể nằm không một mình”
Đấy là chuyện giữa tay thợ máu mê và người đàn bà sung mãn nở nang ,
trắng như ngó cần, ta chẳng bận tâm.. Đỗ Mộc, gã sửa chứa xe ôtô có hạng ngoài cầu Trắng, thân hình vạm vỡ, săn chắc như cây gỗ nghiến, hễ nhìn thấy chị đâu là mắt la mày lém, buông lời bông phèng, xích điểu ra vẻ thương cảm: “ Hết gạo thương kẻ ăn đong, Vắng chồng thương kể nằm không một mình”
Lại nói về Trần Tiến Tiền!
Đang vào mùa mưa, công ty ít việc
nên Tiền đánh xe về nhà nhờ Mộc khắc phục cho một số “pan” hắc búa mà cánh thợ
công ty bó tay.
Đang lúc hai người chiu rúc trong
gầm xe, mặt mày tay chân bê bết dầu mỡ, thì bà Mão người xóm trên, cắp rổ cá
tươi, ngoay ngoảy đi tới, niền nở chào mời:
- Anh Tiền về thăm vợ đấy phỏng.
Có cá ngon đây, anh làm một con mà bồi dưỡng sức dân.
Tiền nghĩ: Quái lạ, bà này ao chuôm đâu mà có
cá bán.
Hình như bà Mão đoán biết được thắc
mắc của Tiền nên vọi vã phân vua:
- Cũng nhờ có mưa lũ nên cá thiên
hạ dạt cả lên vườn, cũng kiếm được mươi
lăm con. Ăn chẳng hết, bán vợi mấy con,
mua cho lũ lợn bao cám Con Cò. Chăn nuôi bây giờ không có tăng trọng, lợn gà cứ
đóng đinh, chẳng thể lớn được. Anh làm con đầu đàn này nhé. Miễn chê! .
Chẳng đợi Tiền đồng ý hay không,
bà Mão móc ngay con chép vào mỏ cân. Con
cá dãy đành đạch , máu ứa đầy mang.
-Hai ký rưỡi, một trăm đồng
chẵn.Tẩm bổ loại này thì phải biết! Một người khỏe hai người vui. Bà Mão cười
hề hề ấn con cá vào tay Tiền.
Chẳng thể từ chối người đàn bà
xởi lởi, bán giá phải chăng, Tiền bảo vợ:
-Trả tiền bà ta! Rồi hấp bia, để
tối nay hai chúng tôi uống rượu.
Vợ Tiền càu nhàu: Đã có thịt chó
rồi, lại cá với chả mú. Mưa lũ xe phải nằm dài. Tiền đâu ra.
- Cô không phải lo. Rõ là cái
thói đàn bà, lúc nào cũng tiền tiền. Tiền đây chứ đâu. Tiền vỗ ngực thùm thụp,
nổi cáu.
Mộc
đế vào: Cái nhà chị Tiền này, chắng biết ý chồng gì cả. Không nạp năng lượng,
lấy đâu sức khỏe nộp thuế cho bà xã
Bà
Mão thêm : Anh Mộc nói chí lý như bí hầm xương vậy. Không gì quí bằng sức khỏe . Ky cóp cho cọp nó tha. Chết có mang theo tiền
của xuông âm phủ được đâu. Sống ngày nào thì phải xả láng. Mà biết đâu, ăn con
cấ này, cuối năm nay, anh chị lại có cháu
bế. Hì.. hì,...
Bà Mão định
góp vui vài câu nữa, nhưng thấy ánh mắt
hằm hằm của Tiền, bà kịp phanh lại. Loáng cái đã thấy bóng bà tất tả khu ngã ba
đường, cất tiếng rao lanh lảnh: “ ai mua cá tươi không?”
Khi ti vi phát
chương trình thời sự buổi tối, thì mâm cơm thịnh soạn được dọn lên, mùi thơm
tỏa ra thực hấp dẫn, chỉ nhìn qua đã ứa
nước miếng. Chủ thợ chen tạc chén thù. Vợ Tiến
hưởng ứng rất nhiệt tình, uống cạn cốc bia Mộc mời. Mắt chị long lanh
như hai đốm lửa, má ửng dậy như quả bồ quân chín, cử chỉ hoạt bát, lanh lợi ,
đến nổi ống quần lửng co lên sát vùng
kín mà cũng không hay. Mộc đực mặt như ngỗng ỉa, mắt gián chặt vào cặp đùi
trắng hồng lồ lộ dưới ánh điện, quên cả
việc đáp lạị thịnh tình trăm phần trăm của bà chủ.
Mưa mỗi lúc
một xối xả, có thể nghe thấy suối tuôn ồ ồ phía cầu Trắng. Thời tiết mát mẻ, mồi ngon nên vào lắm. Cuộc nhậu đang lúc cao
trào, thì có ánh đèn pha rọi thẳng vào
nhà. Một chiêc xe máy rú ga lao lên sân. Tiếp đến là tiếng phanh đánh két. Tiền
chưa nhận ra vị khach không mời đã thấy gã bước xồng xộc vào, nước mưa từ chiếc
ao bạt chảy tong tong xuống gạch men. Tuy chiếc mũ bảo hiểm còn tùm hụp trên
đầu, Mộc vẫn nhận Long đen, bạn làm ăn lâu nay với Tiền. Một gã buôn gỗ lậu có
tiếng là táo tợn, kiểm lâm, công an đôi khi phải kiềng mặt. Long nói như ra
lệnh: Ông Tiền ra ngoài, tôi gặp mmọt chút.
Tiền vội vã đặt cốc bia
xuống mâm, theo Long ra cuối hiên. Hai người to nhỏ với nhau rất ngắn gọn. Rồi Long nhảy phốc lên xe lao
vào đêm mưa, không thèm chào ai nửa lời. Tiền lững thững vào nhà, nét mặt đăm
chiêu, lộ vẻ căng thẳng. Mộc nhồm nhoàm vừa nhai vừa hỏi:
- Tay Long nhờ ông chuyên chở gỗ
lậu chứ gì.
-Tôi có việc phải vào Dốc Ly ngay
bây giờ. Ông cứ tự nhiên Tiền nói sau
khi tu cạn côc bia.
- Trời đánh cũng tránh miếng ăn.
Không gỗ lạt gì giữa đêm mưa lũ thế này.
Mặc cho vợ can ngăn, Tiền vẫn đứng dậy lấy chiếc chìa khóa xe trên nóc tủ, nét
mặt đanh lại:
-Tôi đã nhận lời với tay Long rồi. Mưa chết cò
cũng phải đi. Không thể nhỡ được.
Mộc đế thêm: Chuyện làm ăn với
nhau càng phải giữ lời hứa. Mà ông còn lạ gì tính khí tên lâm tặc ấy. Dấm dớ
hội tề là không xong với nó. Hắn sẵn sàng xử luật rừng với mình.
Tiền nói với vợ:
- Mình tiếp cậu Mộc, tôi phải đi đây. Nhớ gọi mẹ sang trông nhà giúp.
Đêm hôm mưa gió có hai người vẫn hơn.
Tiền bước vội ra xe,giật mạnh cửa
ca bin, nổ máy. Nhìn chiêc xe chìm vào đêm mưa, vợ Tiền không nén nổi tiếng thở
dài, đầy vẻ lo âu.
- Nó đi kiếm tiền, sướng bỏ mẹ,
lo lắng cái nỗi gì. Tiền là tiên là phật, là sức bật lò xo, là... là...Mộc tuôn
ra câu vè tràng giang đại hải. Đặt cốc bia vào tay người đàn bà, Mộc nói: anh
Tiền đã cho phép cô tiếp tôi. Ta phải hết lòng với nhau. Nếu say, không về được tôi ngủ lại, cô
đang cần người canh nhà kia mà. Mộc nói
đầy ngụ ý.
Vợ Tiền
nguýt Mộc một cái rất dài, đôi mắt dao
cau càng long lanh. Sự vui vẻ trở lại chóng vánh sau câu nói: chỉ được cái vơ
vào là không ai bằng. Nhưng đây không phải là hạng người như đàng ấy nghĩ đâu
nhé.
Mộc cười khùng
khục rồi đưa cốc bia lên tận miệng ngươì đàn bà, cợt nhả: Thì đây mời đàng ấy
côc này để chuộc lỗi vậy.
Vợ Mộc ngửa cổ
uống ừng ực rồi dôc ngược đít côc với vẻ mãn nguyện. Mộc vỗ đèn đẹt vào lên cặp
giò rắn chắc trắng ngà và âm ấm, tán thưởng: Giỏi! Giỏi! Quả xứng dang nữ anh
hùng! Hắn chẳng chịu rút tay về mà càng
lấn sâu vào lớp vải của chiếc quần con mảng dính thoang thoảng mùi nước xả comfo thơm lâu,
khiến người dàn bà oằn lên cười ngặt
nghẽo rồi nhũn ra như bị say nắng...
Khi
cụm loa công cộng ngoài thị trấn văng vẳng tiếng đọc chuyện đêm khuya của đài
Tiếng nói Việt Nam
thì cả xóm ven đường bỗng thức giấc bởi tiếng kêu cướp cướp. Tiếng gào thét của
mẹ Tiền còn mạnh hơn tiếng mưa xối, xuyên thủng màn đêm dựng người đang ngủ
cũng phải bật dậy. Người nọ hò người kia, tiếng kêu “ bắt lấy chúng” vang động
cả một vùng.
Hồn vía lên mây, vơ vội chiếc
quần lót, Mộc tót ra ngoài , bỏ mặc người đàn bà trần như nhộng, mặt cắt không
còn giọt máu, run lẩy bẩy trên giường.Cũng may tránh được lưỡi dao săc như nước
của em ruột Tiền. Tiếng kêu càng rộ lên kèm
với những ánh đen pin loang loáng, xăm xoi khắp bờ kia búi nọ
Mộc chạy tắt
lên đồi chè tìm lối về nhà. Khốn nỗi chiếc cầu qua suối hồi chiều vẫn còn, giờ chẳng thấy đâu. Bước
chân thằng em ruột Tiền đuổi gấp gáp
phía sau, tiếng thét Trương Phi đã sát màng nhĩ: Nó đây rồi bà con ơi!.
Cùng đường,
Mộc nhảy tùm xuống dòng suối đang réo sung sục, tìm lối thoát thân. Thật khốn
nạn, hắn chưa kịp sải tay thì một cây gỗ đen trìu trĩu như một quả thủy lôi lao
phập đến.
Phải sáng bạch người ta mới tìm
thấy xác Mộc trong đám rễ xùm xòa
của cây si già bên hốc đá. Đồn
rằng, những đêm mưa lũ, ở đấy thường hay
xuất hiện con giải to như con bach tuộc ngoài đai dương . Chẳng biết Mộc có bị
con quái vật kia bắt đi hay không mà
chết không kịp gọi ông giời một tiếng!
Đang lúc mọi
người lời ra tiếng vào, túm năm tụm ba bên xác Mộc,thì có người đến tìm mẹ Tiền
báo tin chẳng lành: Xe lao xuống vực, Tiền bị cả xe gỗ đè chết. Bà lão chỉ kịp
kêu “Tiền ơi.!...” rồi ngất xỉu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét