TRẦN ĐĂNG KHOA
Câu chuyện đau xót này, không phải vừa xảy ra. Mà lâu rồi. Dễ đã được nửa tháng. Báo chí và các kênh truyền thông đều đã đưa tin. Vụ việc làm rúng động cả nước. Ai cũng đã biết. Chuyện cũ rồi. Nhưng lại xuất hiện tình tiết mới. Tình tiết mới nhưng vấn đề thì lại cũ. Thậm chí là rất cũ. Chúng ta cũng đã bàn suốt bấy lâu nay. Vậy tại sao những chuyện rất cũ, ai cũng đã biết ấy lại vẫn cứ xảy ra. Đó mới là điều chúng ta cần bàn.
Đó là vụ sập cầu treo tại bản Chu Va, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu ngày 24 tháng 2. Dân bản đưa tang người bị tai nạn giao thông. Thế rồi đứt cáp, cầu lật, hất bà con xuống lòng suối cạn, lổng chổng toàn đá hộc. Người chết bị tai nạn giao thông lại chết thêm lần nữa vì tai nạn sập cầu. Những người khỏe nhất, khiêng quan tài, giờ cũng lại nằm trong quan tài lạnh giá. Thêm 10 người chết. Hàng chục người bị thương. Không khí tang tóc hoang lạnh bao phủ khắp hai bản người Mông Chu Va 6 và Chu Va 8.
Theo khảo sát giám định của Bộ Giao thông Vận tải, nói như Bộ trưởng Đinh La Thăng, nguyên nhân sập cầu là do đứt ắc neo tăng đơ: “Ắc neo gãy trong quá trình khai thác là do lỗi chế tạo. Đáng lẽ phải khoan tạo lỗ thì ở đây lại dùng máy hàn, nên sắt bị giòn như chuyển sang trạng thái thành gang, nên nứt là đứt hẳn ra luôn. Bình thường hàng trăm người lên cầu treo cũng không đứt vì thiết kế an toàn cao hơn nhiều lần”.
Thiết kế an toàn cao hơn nhiều lần cho hàng trăm người cùng lên cầu. Vậy mà ở đây, chỉ có 50 người trên mặt cầu thôi, mà cây cầu đã sập, gây tai nạn kinh hoàng. Không phải chỉ ắc neo rởm, mà trụ cầu cũng rởm. Chính những người dân ở đây đã nghi ngờ điều này. Có người đã dùng búa, đá đập vỡ mảng bê tông bao phủ bên ngoài, và họ đã sửng sốt khi thấy bên trong trụ cầu độn toàn gạch đỏ. Không phải gạch chịu lực, mà là gạch ống thông thường. Thật kinh hoàng.
Theo các phóng viên truyền thông, và nói như ông Phong Vĩnh Cường - Chủ tịch UBND xã Sơn Bình huyện Tam Đường, Lai Châu, thì rất có thể đơn vị thi công này đã “ăn bớt” thiết kế, vật liệu, nên cần kiểm tra hồ sơ thiết kế với hiện trạng thực tại của cây cầu. Cũng theo ông Cường, việc để lại các trụ cầu rồi bắc lại ắc neo, thay cho ắc neo đã đứt là rất nguy hiểm. Bởi trụ cầu cũng không bảo đảm chất lượng, “không biết ngoài gạch đỏ, bên trong còn có cái gì nữa!”
Đã đến lúc cần kiểm tra lại tất cả các công trình đơn vị này đã tham gia thi công từ trước đến nay, trong đó có cây cầu Chu Va 8, cây cầu giành cho cả ô tô tham gia giao thông, mà đơn vị đã xây dựng cùng thời điểm với cây cầu Chu Va 6 vừa bị đổ sập.
Cần khởi tố vụ án sập cầu này. Khởi tố chủ thầu, khởi tố người thi công, người giám sát, người thẩm định nghiệm thu công trình. Ở các nước văn minh, một vụ sập cầu như thế này, những người chịu trách nhiệm ngay lập tức bị cách chức hoặc phải xin từ chức. Ở ta thì cùng lắm cũng chỉ rút kinh nghiệm. Rồi đâu vẫn vào đấy. Những vụ việc đau lòng vẫn tiếp tục xảy ra. Vụ sau lại lớn hơn vụ trước.
Không phải chỉ các công trình giao thông nhỏ lẻ ở các địa phương, các miền quê hẻo lánh, ngay đến cả những công trình lớn, có tầm thế kỷ, mang tính quốc gia cũng liên tiếp xảy ra sự cố. Như cơn ác mộng thủy điện Sông Tranh, vỡ đập thủy điện Đakrông Quảng Trị. Rồi vỡ đập thủy điện Đăk Mek Tây Nguyên. Có trận vỡ đập kinh hoàng lại không phải sự cố gì to tát, mà chỉ là chiếc xe ben chở đá va vào thân đập. Thế mà cả con đập đổ nhào. So với cả công trình thế kỷ đồ sộ ngút ngát, chiếc xe Ben chỉ là con muỗi mắt. Thế mà chỉ một cú va chạm của “con muỗi mắt”, cả công trình kỳ vĩ vỡ vụn như cám. Phía bên trong ruột bê tông vỡ toác chỉ loi thoi vài cọng sắt “gầy nhom”. Có chỗ còn chẳng thấy một thỏi sắt nào, giữa thân đập được chèn một ít đá tròn, số còn lại là đất cát. Ở cây cầu dân sinh này cũng vậy thôi. Hai công trình khác nhau. Tầm vóc khác nhau, thời gian và địa điểm cũng khác nhau mà sao giống nhau đến vậy. Đây không phải chỉ có thái độ vô trách nhiệm mà còn có dấu hiệu khuất tất, gợi ta nhớ đến những công trình bị rút ruột, những cột bê tông bị tráo lõi thép bằng cọc tre như truyền hình đã đưa. Nhiều cung đường vừa bàn giao đã hỏng, nhiều khu nhà chưa ở đã xuống cấp nghiêm trọng. Ở công trình Thủy điện Đăk Mek, may mà bác lái xe Ben, bằng một cú va quệt diệu kỳ, đã chứng minh cho toàn thiên hạ thấy rằng, cái công trình kỳ vĩ ấy chỉ là một trò chơi trẻ con, một lâu đài bằng cát. Nếu không có sự cố “may mắn” ấy, vào đầu năm 2013, khi nhà máy đi vào hoạt động, đập sẽ vỡ, chắc chắn sẽ vỡ, vì không thể không vỡ trước áp lực của nước, với sức mạnh còn bằng hàng triệu chiếc xe ben. Chẳng có gì khủng khiếp bằng sự tàn phá của nước, với hàng triệu triệu mét khối đổ xuống thì tài sản và số phận của hàng ngàn người dân sẽ bay đến đâu? Không thể hình dung được hậu quả thảm khốc của nó. Còn cây cầu Chu Va 6, thật tiếc và đau xót, chúng ta đã phải trả một cái giá quá đắt bằng bao nhiêu mạng người vô tội và bất hạnh, để hiểu được cây cầu ấy thực chất là thế nào?
Còn bao nhiêu những cây cầu như thế trên đất nước đau thương này?
Tôi lại chợt nhớ đến anh bạn thân của tôi. Một cựu chiến binh từng vào sinh ra tử. Anh bảo tôi: “Tham nhũng đấy. Tất cả mọi tệ nạn đều từ tham nhũng mà ra. Tham nhũng là nói một cách văn hoa. Nói trắng phớ là ăn cắp. Lớn ăn cắp lớn. Bé ăn cắp bé. Quan lớn đã không nghiêm thì quan bé làm sao tử tế được. Có cậu còn trắng trợn bảo tôi: Các bác đừng có nhặng xị cuội. Nó rút ruột công trình nhưng công trình không đổ được đâu. Nó tính kỹ hết rồi. Nếu công trình phải cần mười tấn thép thì nó tăng lên hai mươi tấn, như Dương Chí Dũng tăng thêm hàng chục triệu đô so với giá thật của cái ụ nổi, rồi rút tiền chênh lệch ra để hoàn lại vốn mà nó đã chạy quyền, chạy chức, chạy dự án. Nhưng thói đời, hổ đã vồ được con lợn thì mèo cũng vơ ngay con cá. Thằng chủ thầu đã rút ruột công trình thì thằng quản đốc cũng rút được. Rồi thằng công nhân cuối cùng thực thi cũng lại rút nữa chứ. Nó tha à? Rốt cuộc, công trình vẫn không bảo đảm chất lượng và hậu quả đau lòng đã liên tiếp xảy ra như báo chí đã nêu. Muốn khắc phục được ư? Chỉ có bằng cách giám sát chặt chẽ. Và phải giám sát độc lập. Làng tôi xây mỗi cái cống con cũng thất thoát. Mà chưa được một năm, cống đã hỏng. Ông xã trúng thầu. Ông xã lại giám sát. Thế thì tránh sao được nạn trộm cắp. Bởi thế. khi làm con đường lớn của làng, cánh cựu chiến binh chúng tôi tình nguyện làm giám sát viên. Mà làm không lương. Cũng chẳng vất vả gì. Cũng không cần phải có trình độ cao siêu. Mỗi người trực một hôm. Phân công cụ thể như thế. Rất nhàn. Chúng tôi không quan tâm số tiền đầu tư bao nhiêu, chi vào những khoản gì? Đấy là việc của các anh, chúng tôi không hỏi, cũng không tò mò. Chúng tôi chỉ nắm mỗi cái thiết kế. Đường dài bao nhiêu? Bê tông đổ dày bao nhiêu? Có mấy cái cống? Sắt loại gì? Phi bao nhiêu? Xi măng mark gì? Bao nhiêu tấn? Chúng tôi chỉ làm mỗi việc đếm rồi gi lại. Rồi xem người ta làm có đúng như người ta nói không. Cứ như đi chơi. Thế mà đâu vào đấy. Dân hỉ hả. Con đường mấy chục năm vẫn chắc khừ, búa đập cũng không vỡ!
Chống tham nhũng xem ra chả khó. Chỉ có điều mình có muốn làm thật hay không? Còn nếu muốn làm thật thì cứ giao cho dân. Dân sẽ làm được ngay. Cán bộ ai thế nào, dân cũng biết hết. Đừng tưởng dân không hiểu gì. Nhầm đấy!”
Theo các phóng viên truyền thông, và nói như ông Phong Vĩnh Cường - Chủ tịch UBND xã Sơn Bình huyện Tam Đường, Lai Châu, thì rất có thể đơn vị thi công này đã “ăn bớt” thiết kế, vật liệu, nên cần kiểm tra hồ sơ thiết kế với hiện trạng thực tại của cây cầu. Cũng theo ông Cường, việc để lại các trụ cầu rồi bắc lại ắc neo, thay cho ắc neo đã đứt là rất nguy hiểm. Bởi trụ cầu cũng không bảo đảm chất lượng, “không biết ngoài gạch đỏ, bên trong còn có cái gì nữa!”
Đã đến lúc cần kiểm tra lại tất cả các công trình đơn vị này đã tham gia thi công từ trước đến nay, trong đó có cây cầu Chu Va 8, cây cầu giành cho cả ô tô tham gia giao thông, mà đơn vị đã xây dựng cùng thời điểm với cây cầu Chu Va 6 vừa bị đổ sập.
Cần khởi tố vụ án sập cầu này. Khởi tố chủ thầu, khởi tố người thi công, người giám sát, người thẩm định nghiệm thu công trình. Ở các nước văn minh, một vụ sập cầu như thế này, những người chịu trách nhiệm ngay lập tức bị cách chức hoặc phải xin từ chức. Ở ta thì cùng lắm cũng chỉ rút kinh nghiệm. Rồi đâu vẫn vào đấy. Những vụ việc đau lòng vẫn tiếp tục xảy ra. Vụ sau lại lớn hơn vụ trước.
Không phải chỉ các công trình giao thông nhỏ lẻ ở các địa phương, các miền quê hẻo lánh, ngay đến cả những công trình lớn, có tầm thế kỷ, mang tính quốc gia cũng liên tiếp xảy ra sự cố. Như cơn ác mộng thủy điện Sông Tranh, vỡ đập thủy điện Đakrông Quảng Trị. Rồi vỡ đập thủy điện Đăk Mek Tây Nguyên. Có trận vỡ đập kinh hoàng lại không phải sự cố gì to tát, mà chỉ là chiếc xe ben chở đá va vào thân đập. Thế mà cả con đập đổ nhào. So với cả công trình thế kỷ đồ sộ ngút ngát, chiếc xe Ben chỉ là con muỗi mắt. Thế mà chỉ một cú va chạm của “con muỗi mắt”, cả công trình kỳ vĩ vỡ vụn như cám. Phía bên trong ruột bê tông vỡ toác chỉ loi thoi vài cọng sắt “gầy nhom”. Có chỗ còn chẳng thấy một thỏi sắt nào, giữa thân đập được chèn một ít đá tròn, số còn lại là đất cát. Ở cây cầu dân sinh này cũng vậy thôi. Hai công trình khác nhau. Tầm vóc khác nhau, thời gian và địa điểm cũng khác nhau mà sao giống nhau đến vậy. Đây không phải chỉ có thái độ vô trách nhiệm mà còn có dấu hiệu khuất tất, gợi ta nhớ đến những công trình bị rút ruột, những cột bê tông bị tráo lõi thép bằng cọc tre như truyền hình đã đưa. Nhiều cung đường vừa bàn giao đã hỏng, nhiều khu nhà chưa ở đã xuống cấp nghiêm trọng. Ở công trình Thủy điện Đăk Mek, may mà bác lái xe Ben, bằng một cú va quệt diệu kỳ, đã chứng minh cho toàn thiên hạ thấy rằng, cái công trình kỳ vĩ ấy chỉ là một trò chơi trẻ con, một lâu đài bằng cát. Nếu không có sự cố “may mắn” ấy, vào đầu năm 2013, khi nhà máy đi vào hoạt động, đập sẽ vỡ, chắc chắn sẽ vỡ, vì không thể không vỡ trước áp lực của nước, với sức mạnh còn bằng hàng triệu chiếc xe ben. Chẳng có gì khủng khiếp bằng sự tàn phá của nước, với hàng triệu triệu mét khối đổ xuống thì tài sản và số phận của hàng ngàn người dân sẽ bay đến đâu? Không thể hình dung được hậu quả thảm khốc của nó. Còn cây cầu Chu Va 6, thật tiếc và đau xót, chúng ta đã phải trả một cái giá quá đắt bằng bao nhiêu mạng người vô tội và bất hạnh, để hiểu được cây cầu ấy thực chất là thế nào?
Còn bao nhiêu những cây cầu như thế trên đất nước đau thương này?
Tôi lại chợt nhớ đến anh bạn thân của tôi. Một cựu chiến binh từng vào sinh ra tử. Anh bảo tôi: “Tham nhũng đấy. Tất cả mọi tệ nạn đều từ tham nhũng mà ra. Tham nhũng là nói một cách văn hoa. Nói trắng phớ là ăn cắp. Lớn ăn cắp lớn. Bé ăn cắp bé. Quan lớn đã không nghiêm thì quan bé làm sao tử tế được. Có cậu còn trắng trợn bảo tôi: Các bác đừng có nhặng xị cuội. Nó rút ruột công trình nhưng công trình không đổ được đâu. Nó tính kỹ hết rồi. Nếu công trình phải cần mười tấn thép thì nó tăng lên hai mươi tấn, như Dương Chí Dũng tăng thêm hàng chục triệu đô so với giá thật của cái ụ nổi, rồi rút tiền chênh lệch ra để hoàn lại vốn mà nó đã chạy quyền, chạy chức, chạy dự án. Nhưng thói đời, hổ đã vồ được con lợn thì mèo cũng vơ ngay con cá. Thằng chủ thầu đã rút ruột công trình thì thằng quản đốc cũng rút được. Rồi thằng công nhân cuối cùng thực thi cũng lại rút nữa chứ. Nó tha à? Rốt cuộc, công trình vẫn không bảo đảm chất lượng và hậu quả đau lòng đã liên tiếp xảy ra như báo chí đã nêu. Muốn khắc phục được ư? Chỉ có bằng cách giám sát chặt chẽ. Và phải giám sát độc lập. Làng tôi xây mỗi cái cống con cũng thất thoát. Mà chưa được một năm, cống đã hỏng. Ông xã trúng thầu. Ông xã lại giám sát. Thế thì tránh sao được nạn trộm cắp. Bởi thế. khi làm con đường lớn của làng, cánh cựu chiến binh chúng tôi tình nguyện làm giám sát viên. Mà làm không lương. Cũng chẳng vất vả gì. Cũng không cần phải có trình độ cao siêu. Mỗi người trực một hôm. Phân công cụ thể như thế. Rất nhàn. Chúng tôi không quan tâm số tiền đầu tư bao nhiêu, chi vào những khoản gì? Đấy là việc của các anh, chúng tôi không hỏi, cũng không tò mò. Chúng tôi chỉ nắm mỗi cái thiết kế. Đường dài bao nhiêu? Bê tông đổ dày bao nhiêu? Có mấy cái cống? Sắt loại gì? Phi bao nhiêu? Xi măng mark gì? Bao nhiêu tấn? Chúng tôi chỉ làm mỗi việc đếm rồi gi lại. Rồi xem người ta làm có đúng như người ta nói không. Cứ như đi chơi. Thế mà đâu vào đấy. Dân hỉ hả. Con đường mấy chục năm vẫn chắc khừ, búa đập cũng không vỡ!
Chống tham nhũng xem ra chả khó. Chỉ có điều mình có muốn làm thật hay không? Còn nếu muốn làm thật thì cứ giao cho dân. Dân sẽ làm được ngay. Cán bộ ai thế nào, dân cũng biết hết. Đừng tưởng dân không hiểu gì. Nhầm đấy!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét