Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

TRÙNG TU

    
Các nv VNQĐ tham quan di tích tại Bắc Hà - Lào Cai
    Lọ mọ cả ngày chả động đến máy. Tối về khuya nhưng nhớ máy như nhớ vợ, bận mấy cũng phải động đến tí. Thấy mail của nhà văn Tống Ngọc Hân đến. Lạ vì từ thổ bé đến giờ cái nhà văn tuổi Thìn đỏng đảnh như ngựa hoang sơn cước này có bao giờ meo mõ gì đâu. Mở coi thì ra nàng gửi cho cái truyện ngắn mi ni. Đọc thấy hài mà xót, chả nhẽ một mình cười và đau... Thế thì phải post lên ngay cho mọi
người cùng thưởng thức về cái sự nhộn nhào, nhốn nháo thời thị trường du lịch của Việt Nam. Và đúng hôm nay ông Hoàng Anh Tuấn  Bộ trưởng VH-TT& DL đăng đàn chất vấn trước nghị trường cũng về cái chuyện du lịch sđang xuống dốc mất phanh  .....
                              
      Truyện ngắn mini của Tống Ngọc Hân

    Sau tết âm lịch, mấy thầy bói mù trúng quả đậm bèn rủ nhau đi đổi gió. Xuống biển chỉ tổ mặn người. Lên rừng bây giờ đang mốt. Họ quyết định thế.
    Thuê một con bảy chỗ sang trọng. Chú lái xe kiêm hướng dẫn viên trẻ măng, lém lỉnh. Để cuộc chơi thêm phần ngoạn mục, các thầy thống nhất, mù thì rõ là mù rồi, nhưng khách quan là cứ phải bịt băng vải đen lên mắt ngay từ lúc khởi hành.
    Sau gần một ngày rong ruổi, ngược dốc, năm thầy trò dừng xe tại một thị trấn nhỏ miền núi. Thầy thứ nhất lần mở cửa xe bước xuống đường, dỏng tai nghe ngóng một lúc rồi khởi động cuộc chơi. Đố các thầy biết, tiếng gì lộp cộp? Thầy thứ hai toét còi. Tiếng vó ngựa. Thầy được quyền hỏi tiếp. Đố các thầy biết mùi gì ngai ngái, thum thủm? Mấy cái mũi chun lại, thầy thứ ba tự tin. Mùi thắng cố. Thế tiếng gì leng keng mơ hồ đâu đây? Thầy thứ tư vểnh tai lên, ngân nga. Tiếng lạc ngựa trong sương chiều. Và mùi gì khen khét trong gió thoảng? Thầy thứ nhất biết mình vấp phải câu khó, bèn huy động kiến thức, chứ không phải giác quan. Mùi thằng chăn ngựa. Đã thầy nào có từ chìa khóa ? Cả ba thày đồng thanh, chắc như đinh đóng cột.  Chợ ngựa Bắc Hà.
    Chú lái xe đang chăm chú theo dõi, chợt giãy nảy:
 -  Sa pa đấy ạ, quên chưa kịp nói với các thầy, mai chúng ta mới đi Bắc Hà.
     Các thầy bực mình. Vớ vẩn, tua tuyến kiểu gì, thay đổi kế hoạch thì phải báo chứ. Thế tiếng gì cồm cộp hả? Dạ, giày Tây nện đường ạ, nhiều Tây lắm. Thế cái mùi ngai ngái, thum thủm ở đâu ra ? Dạ nước đái trâu ạ, người ta vừa lùa trâu qua phố về bản. Khiếp, mất vệ sinh quá. Cái tiếng leng keng ấy không phải tiếng lạc ngựa à? Dạ, chuông của xe đi gom rác ạ. Chết thật, còn cái mùi khen khét thì sao? Dạ…dạ…Anh lái xe gãi tai. Rạ rơm gì, sốt ruột. Dạ mùi cháy ạ. Cháy cái gì? Dạ, cuối tuần cháy phòng nghỉ, cháy cả hàng quán và khối thứ tưởng không cháy mà cháy cụ ạ…
    Các thầy há hốc mồm, nhất loạt đưa tay giật dải băng đen trên mắt xuống. Một thầy cáu. Láo, nhà nghỉ, khách sạn, hàng quán giăng mắc đầy ra kia, cháy là cháy thế nào, phấn son thườn thượt, thướt thà đầy ra đấy, cháy là cháy thế nào?
   Một thầy bình tĩnh. Sa pa thật các thầy ạ. Cái nhà thờ to lù lù, mới toanh kia rồi. Hồi xưa tôi lên,  nó cổ kính lắm, chắc mới được trùng tu…


                                                       Hết

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến