Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Nguyễn Quang Thiều và những hồi tưởng tháng Giêng

VanVN.Net – Hồi tưởng tháng Giêng hay là những liên tưởng miên man dẫn dụ thi sỹ đến miền khai phá cảm xúc mới? Thế giới đó luôn mang trong mình những bất ngờ, bí ẩn, đầy hấp dẫn… Để “giải mật” được nó, cần phải có một trái tim nồng ấm và tâm hồn trong veo. Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều dường như đã đến tận nơi đó, đã trở về và kể lại bằng những hồi tưởng…


Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều

Hồi tưởng tháng Giêng

Trong chiếu chăn ẩm ướt
Mơ con đường tràn hoa tầm xuân
Chạy qua nghĩa địa

Đã tản mát đồ cúng lễ đầu năm
Một bà già ốm dậy
Hé cửa cảnh giác nhìn

Chạy trốn trong chính bộ lông mình
Con chó mơ một ngày
Sang tận bên kia đường viền ánh sáng

Hy vọng đổ vô hồi
Vào tháng Giêng câm tiếng
Nhưng mùa xuân vẫn còn giấu mặt
Chỉ thả ra một cánh bướm thăm dò

Vào một ngày cuối Giêng
Người hàng xóm goá chồng
Trở về từ nghĩa địa
Cắm đầy hoa tầm xuân trong phòng ngủ của mình.


ban mai

Cánh cửa mùa hạ vừa mở, ban mai tràn ra
Thế gian như buổi đầu tiên, những dòng sông cất tiếng
Trên cánh đồng bất tận nàng đang bước
Những ngọn gió tháng Năm kiêu hãnh bên nàng

Da thịt nàng là buổi hừng đông, tóc nàng lấp lánh
Ta không thể tin đêm qua nàng thiếp ngủ bên ta
Bầy sói của đêm đen gầm gừ quanh nàng không làm nàng thức giấc
Nàng ngủ và giương mặt vẫn toả sáng một ngọn đèn

Nàng đang lướt trên mặt nước những đầm hồ, những dòng sông
Giọng nàng vang lên giọng thiên nga đánh thức những bông hoa mùa hạ
Ta là cái cây mọc giữa cánh đồng đầm đìa ánh sáng
Nàng tràn ngập ta bằng cả những mơ hồ.

Tất cả giờ đây mang gương mặt của nàng
nồng thơm trong hơi thở nàng, rực ấm trong da thịt nàng
Nhưng tất cả sẽ chết nếu đêm đêm nàng không trở lại
trong những giai điệu diệu kỳ trên chăn gối của ta.


bàn tay của thời gian

Nàng ra đi như ngọn xuân cuối cùng
khuất sau hàng cây giăng những tổ chim đầy trứng
Giọng nói hôm qua còn tuyệt vọng trước bức tường im lặng
và một người im lặng hơn đứng cuối con đường

Bước chân nhẹ dần và nàng trở lại
ngày thanh xuân lần thứ nhất của nàng
Hoa tường vi trên tường nở rộ
Một con sơn ca rũ say trong tiếng hót chính mình

Đấy là ngày cây sinh hạ tất cả những chiếc lá
và dòng hoa từ ruột gỗ tuôn chảy ra không ngừng
Đấy là ngày lũ trẻ thôn quê lấy những viên sỏi trắng
Bày một trò chơi xưa ở giữa hai người

Và mùa hạ đổ về cơn lũ khổng lồ ánh sáng
Những chiếc tổ tung lên trời ngàn vạn cánh chim
Một bàn tay vô hình xoay khẽ thời gian làm hai người biến mất
Trên cánh đồng lấp lánh nước và hoa


Lúc ba giờ sáng

Em đã thiếp ngủ
Trên một thế giới đầy tóc.
Không ai phản bội em ngoài tôi
Không gì phản bội tôi ngoài lòng tin của tôi trong sáng

Em đã mơ
Trên một thế giới đầy tóc
Đôi ta nhỏ - hai con thuyền không lái
Buồn bã chìm trong hải lưu đen

Em đã gọi
Trên một thế giới đầy tóc
Và trên một thế giới đầy tóc
Tôi đã lặng im.

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến