Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Tản bút mùa lạnh


Phan Cung Việt

      Tối qua tôi lại mò ra vườn hoa gần nhà, hưởng chút gió thu thần tiên, giữa hoa lá và sao trời, nghe chuyện con người, đúng hơn là hầu chuyện con người. Nói theo điều tra xã hội học mà lâu nay ta vẫn hay làm, thì số người ra đây cũng có chuyên đề nhóm, lợi ích nhóm. Trong khi các bà thảo luận sâu về con dâu thời nay, về mấy anh con trai đổ đốn chỉ vâng theo lời vợ, thì các ông thì thào về chuyện tươi mát. Nhưng đó là thảo luận nhỏ, theo tổ nhóm. 
Tôi chỉ thích nghe những chuyện sộp hơn, lớn hơn, có tầm vĩ mô kia. Thì đây, ra vườn hoa dễ ước gì được nấy, như chuyện ông Bụt, chuyện cô Tấm, chuyện trầu cau…Xin mọi người thử xem, vườn hoa lạ lắm.
Góc phía này có 3, 4 chiếc ghế đá quây lại đến lạ lùng. Như ông trời xếp sẵn bàn cờ tiên trên núi vậy. Trời chuyển lạnh, mấy cụ ngồi nép vào nhau như những cánh cò già. Hai ba nhóm châu vào mà trò chuyện, tranh biện. Quả hôm nay câu chuyện có tầm vĩ mô thật. Chuyện tuổi già với sổ đỏ nhà đất và chuyện thuê Oxin, cụ thể là Oxin nhí.
Một cụ kể rành rẽ. Tôi có hai ông bạn đều phải đi cấp cứu vì cái sổ đỏ. Một ông là tổng giám đốc ngành cơ khí, một ông là hiệu trưởng một trường cao đẳng có danh tiếng. Câu chuyện , tình tiết lạị xảy ra giống nhau như bản photo ấy, mới đáng sợ chứ…
Một dạo ồn lên bài viết của ông cựu thủ tướng Chu Dung Cơ bên Trung Quốc. Về sau nghe nói cũng không phải ông ta viết, mà là bài viết của một nhà văn nổi tiếng, ông Chu chỉ làm việc tóm tắt lại thôi. Bài đó có những ý về tuổi già rất hay, rất thấu đáo. Nhất là vấn đề đất đai nhà cửa, di chúc tài sản.
Hai ông bạn tôi cũng ở trong cảnh đó. Khi người ta hạ cánh về hiu, rồi bước dần sang thất thập thì vấn đề nhà cửa đất đai, vấn đề kế thừa, di chúc, sổ đỏ…đặt ra nóng bỏng lắm. Ở quãng thời gian chín muồi đó, nàng dâu bắt đầu giục chồng mình nắm lấy giấy tờ, sổ đỏ. Ông bạn tổng giám đốc đang yên đang lành, đến dịp phải đi viện giải quyết cái tiền liệt tuyến, ông bị thế hệ thừa kế ép đưa cái sổ đỏ. Ông như bị phục kích, uất lên, tăng xông huyết áp luôn. Ông hiệu trưởng cũng vậy, trước ngày ông nhập viện giải quyết bệnh trĩ, cũng bị ép chuyển giao sổ đỏ, cũng huyết áp luôn, đi cấp cứu cùng chứng xuất huyết não. Ấy là nói đại cục, tiểu tiết của mỗi ông, mỗi gia đình thì còn nhiều lắm . Cả xung đột và lộ trình xảy xung đột. Nhưng sổ đỏ là sổ đỏ, sao lại có chuyện đầy kịch tính như vậy. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có thể ông ta đông con, lại đang có chuyện tranh chấp. Có thể ông ta có con riêng hoặc bồ nhí. Có thể chẳng có lí do nào, chỉ vì ông ta đã …già.Ngay ở cái tờ di chúc cũng có ngàn lẻ một chuyện nao lòng.
Các cụ im lặng đến dễ sợ, rồi đến lúc như nhất loạt hô lên : “ Sổ đỏ. Trách gì gọi nó là cái sổ đỏ nhỉ .” Trách gì cái áo quan thường sơn màu đỏ.
Suỵt. Chính các cụ Suỵt lên một tiếng. Ngọn gió thật lạnh từ đâu cũng đánh suỵt một cái. Chắc vì cái điều mà cụ nào đó vừa nói hơi quá, chạm vào cái kiếp người. Một cụ chữa cháy, chuyển nhanh tiết tấu sang chủ điểm nóng thứ hai : Oxin, oxin nhí.
Một cụ kể một chuyện, giọng mạch lạc lắm . Chuyện rằng, tôi có ông bạn thân cỡ thứ trưởng về hưu. Ông này người cùng làng, truyền thống học hành gia giáo đạo đức tôi biết, từ nhỏ. Mới rồi nhà ông bạn rộ lên một chuyện, cũng gọi được là tày đình. Một năm bà vợ ốm nặng, phải thuê cô bé oxin khoảng hơn 10 tuổi. Cô bé đang tuổi chơi, ông bạn tôi vừa phải động viên, vừa tập cho từng li từng tí, như luyện một cô mèo con. Dần dà cô bé ham làm, ăn uống đầy đủ, người phổng phao đẹp lắm. Đến năm bà vợ phải đi chữa bệnh nước ngoài, chỉ ông bạn và con cháu cùng oxin ở nhà. Cô bé được chiều chuộng, bắt đầu biết vòi vĩnh tiền nong, thích chơi bời bên các nhà láng giềng và đi dạo phố xá. Cô bé bắt đầu phát dục hoặc biết đặt bẫy như cuộc đời dạy cho. Một lần cô bé sang láng giềng, khoe một chuyện. Ở nhà ông ấy ôm cháu, cháu cứ nóng cả người lên, thích mà sợ lắm cơ !...
Cô bé phổng phao xinh đẹp nhưng vẫn đang ở tuổi vị thành niên. Cả nhà tá hóa. Cũng may mấy người biết chuyện đều là người hiểu biết tử tế. Biết người đàn ông đứng đắn xưa nay, cô bé tuổi lớn chỉ khoe khoang hoang tưởng. Nhưng ông bạn tôi, người trong cuộc càng hoảng hơn, cũng “tăngxông huyết áp”, phải đi cấp cứu. Ôi, có ngàn lẻ một chuyện oxin thời nay, nhất là oxin nhí, nao lòng hơn cả chuyện cái sổ đỏ, chủ chết như bỡn.
Các cụ nghe chuyện này, lại im thin thít. Sự im lặng đáng sợ hơn chuyện sổ đỏ trên đây nữa. Chắc cụ nào cũng chạnh long . Lại cũng phải đặt câu hỏi như sổ đỏ, về nhiều phía. Không đơn giản chỉ là phía cô gái mới lớn động tình hoặc vu vạ tống tiền. Tuổi già thời nay cũng hay táy máy lắm, đáng phải kiểm điểm. Gió lạnh tràn về đầy sân. Như mùa đông bắt đầu về từ tối nay. Ngay trên khu vườn đầy hoa đẹp này.
Tốp các bà các cô gần kia múa nhảy rất hăng. Càng lạnh càng say múa. Tiếng hô lảnh lót theo nhịp một, hai, ba…nhanh, nhanh, chậm…Cứ thế, ấm lên cả một góc sân.
Các cụ ông bên này cất lời góp chuyện, như thể anh hai quan họ, như hát ví dặm giao duyên. Nhảy điệu gì mà toàn nhanh nhanh chậm vậy các bà các cô ơi…
Phải múa theo nhịp : Sống khỏe, “ đi “nhanh chứ.
Rồi các cụ ông cũng cười như lớp trẻ trong vi tính : he he he…
Bắc lạnh, 10.2012
PCV.

Không có nhận xét nào:

Bài đăng phổ biến